[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 8

"Cuộc hôn nhân này vốn không phải là kết quả của tình yêu ngọt ngào. Đó là lời hứa giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp, một hợp đồng rõ ràng giữa bên A và bên B. Điều anh ấy muốn cũng hiển nhiên không phải là một cặp vợ chồng âu yếm mà là người thừa kế thông minh." (Đoạn này là suy nghĩ của SeJin)

 

"Dù là nam giới nên khả năng mang thai không cao, nhưng vì thuộc tính trội nên nếu điều chỉnh chu kỳ thì không sao. Đúng lúc kỳ phát tình của tôi cũng chỉ còn một tuần nữa, cũng không có bệnh tật gì cả."

 

Tỷ lệ thụ thai của Omega phụ thuộc vào giới tính và tính trội. Thông thường nữ giới cao hơn nam, tính trội cao hơn tính lặn. Dù tôi là nam nhưng đồng thời mang tính trội nên dù có quan hệ thì việc thụ thai cũng không thành vấn đề.

 

"Việc điều chỉnh theo chu kỳ của anh Kwon I Do thì tốt thôi, nhưng dùng thuốc thì..."

 

"Cậu Jeong Sejin."

 

Kwon I Do ngắt lời bằng giọng trầm xuống. Không hẳn là tức giận, nhưng dường như tâm trạng đang không vui. Vẫn khuôn mặt vô cảm quen thuộc, anh buông lời:

 

"Cậu nói chuyện quan hệ thật thiếu lãng mạn."

 

"......"

 

Tôi không thể mở miệng. Dù muốn nói "bây giờ làm cũng được" nhưng không đủ vô tư để thốt ra lời. Rõ ràng có điều gì đó đang xáo trộn, nhưng không chắc có phải vì tôi đã coi thường thiện ý của anh.

 

"...Tôi chỉ nghĩ nếu được đối xử tử tế thì nên làm rõ ràng thôi."

 

Tôi nuốt khan sau khi thốt ra câu đó. Không khí ngột ngạt khiến cổ họng khô khốc. Nhưng thật ra tôi quen với Kwon I Do lạnh lùng này hơn là anh ta dịu dàng.

 

"Nếu anh không vui thì..."

 

"Không việc gì cậu Se Jin phải xin lỗi."

 

Anh nhíu mắt phủ nhận dứt khoát. Dù mong anh bớt căng thẳng nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ bất an. Sau hồi lâu, anh nhìn tôi hỏi:

 

"Cậu thích trẻ con không?"

 

"Vâng... khá là thích."

 

Tôi vốn đã thích trẻ con từ lâu. Mỗi khi nhân viên mang con đến, tôi không thể diễn tả nổi niềm yêu mến. Sự ngây thơ của trẻ nhỏ khiến người ngoài như tôi cũng vui lây.

 

Nhớ ra con trai phó giám đốc Yun sắp đi mẫu giáo. Nghĩ đến vẻ đáng yêu ấy, khóe miệng tôi giãn ra.

 

"Phải rồi, cậu Se Jin chắc sẽ là người bố tốt."

 

Giọng Kwon I Do dịu xuống phá tan không khí căng thẳng. Anh thả lỏng người ngồi bắt chéo chân, hai tay đặt trên gối. Dù mới tắm xong, chiếc nhẫn đính hôn vẫn đeo trên ngón áp út trái.

 

"Tôi hiểu ý cậu Se Jin. Nhưng tôi chưa tự tin để làm một người cha tốt."

 

"......"

 

Không biết có nên phản bác rằng nuôi dạy con cái đâu phải vai trò của anh ấy không. Kwon I Do tiếp tục thản nhiên:

 

"Nhưng tôi cũng không muốn giao con mình cho người khác... Mong muốn kế hoạch sinh con sẽ được thảo luận lại sau khi kết hôn chính thức."

 

Tôi im bặt, không dám hỏi về thời gian hôn lễ hay lý do tôi phải về nhà họ. Đúng lúc tôi chớp mắt, anh đột ngột chuyển đề tài:

 

"Trong vườn có nhà kính."

 

Đôi mắt sẫm màu tuyên bố chấm dứt chủ đề trước.

 

"Tôi đã nhờ người trồng hoa, nếu muốn cậu có thể tự trồng thứ mình thích."

 

"...Ý anh là hoa ạ?"

 

"Ừ. Cậu có thể ủy thác việc chăm sóc cho người khác."

 

"......"

 

"Cậu thích hoa mà."

 

Đầu óc tôi rối bời. Hiếm khi tôi lúng túng như vậy, nhưng từ khi gặp Kwon I Do, cảm giác này cứ lặp lại. Cổ họng nghẹn lại, cảm giác bồn chồn như đối mặt nguy hiểm.

 

"Vâng... tôi thích hoa."

 

Định hỏi sao anh biết?

 

Suy cho cùng cũng không lạ. Tôi đã nâng niu lẵng hoa anh tặng, từng thừa nhận mê ngắm hoa quên thời gian. Chỉ cần chút quan tâm là có thể nhận ra sở thích này.

 

Nhưng những thứ như linh lan anh chuẩn bị, bữa ăn hợp khẩu vị, hay nhà kính trong vườn... khiến tôi không khỏi phân vân. Tôi không đủ ngây thơ để vui mừng trước sự tử tế vô điều kiện. Cuộc hôn nhân này không phải từ thiện, Kwon I Do là tay doanh nhân chỉ hành động khi thấy có lợi. Rõ ràng anh ta muốn điều gì đó từ tôi, nhưng không biết cụ thể là gì khiến tôi bất an.

 

"Thì ra tôi giải thích chưa đủ."


Kwon I Do cất giọng mờ nhạt như hơi thở với tôi - kẻ đang ngẩn ngơ. Ngón tay anh khẽ gõ trên đầu gối, cử chỉ tầm thường cũng trở nên thanh tao dưới vẻ ngoài hoàn hảo của anh.


"Tôi chưa từng nói không có điều kiện."

 

"...Xin lỗi?"
 

Tâm trí tôi lạnh cóng như bị dội nước đá. Không phải vì lời nói, mà bởi ánh mắt anh chất chứa đủ thứ cảm xúc hỗn độn. Ánh nhìn khó lý giải ấy biến mất sau vài cái chớp mắt.

 

"Tôi không định ép cậu mang thai trước khi hoàn tất thủ tục giấy tờ. Tôi cũng không có sở thích quan hệ theo lịch trình, càng không trông đợi điều đó từ cậu Se Jin đây."

 

"Vậy anh muốn..."


"Cậu Sejin."
 

Tôi bật thẳng lưng. Chỉ một tiếng gọi mà như nghe lệnh hành quân. Kwon I Do dựa vào thành ghế, mắt vô hồn nhìn tôi.


"Từ khi nào cậu quan tâm đến hôn nhân thế này?"

 

Đó là lời trách móc dành cho kẻ bàng quan như tôi. Tôi câm nín như kẻ bị bắt đúng tim đen. Anh bình thản tiếp lời:


"Nếu sự tử tế vô điều kiện làm cậu khó xử, lẽ ra cậu nên từ chối đính hôn ngay từ đầu."

 

"Một người thông minh như cậu không thể không biết đây là cuộc hôn nhân bất lợi. Giờ mới tỏ thái độ thì hơi muộn."

 

Như lời anh, hôn nhân này là ván cờ một bên hưởng lợi. Chỉ việc kết nối với tập đoàn Seon Ho đã đủ đem lại lợi ích khổng lồ cho Hae Shin. Tôi luôn nghĩ mình là "Omega dễ bảo, sinh con mang tính trội rồi sẽ bị vứt bỏ".

 

"Nếu chỉ cần người thừa kế, tôi đã chọn Omega có điều kiện tốt hơn cậu."


Nhưng anh đập tan mọi giả định của tôi bằng một câu. Lời nói khiến tôi không thể phản bác, cũng là nghi vấn lớn nhất: Tại sao Kwon I Do chọn Haeshin - tập đoàn đang tàn lụi - trong vô số doanh nghiệp?

 

"Rất đơn giản."


Lời anh cắt ngang dòng suy nghĩ. Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, bất động như bức họa.


"Tôi có thứ muốn nhưng chưa định nói ra. Trước khi đạt được, tôi mong cậu nhận mọi thứ tôi cho."

 

Lời nói đầy mâu thuẫn. Nếu muốn thứ gì, anh có thể dễ dàng đoạt lấy bằng một cái vẫy tay. Cần gì phải tốn thời gian dụ dỗ?

 

"Hay cậu muốn tôi năn nỉ cậu nhận?"


Ánh nhìn soi mói chứa đựng sự quan sát, cảnh giác và chút luyến tiếc. Giọng điệu kiêu ngạo như khi đối đáp với bố tôi. Thái độ áp đặt ấy trái ngược với vẻ dịu dàng trước đó.

 

"...Không, anh không cần làm thế."


Khoảnh khắc ấy, tâm trí tôi bừng tỉnh. Tất cả rồi sẽ thành dĩ vãng vô nghĩa. Đến lúc hết giá trị, Kwon I Do sẽ vứt bỏ tôi không thương tiếc. Hiểu được ý đồ anh để làm gì?

 

"Tôi hiểu rồi. Là tôi đã vội vàng quá."


Đôi khi buông xuôi là giải pháp tốt nhất. Cách duy nhất giúp tôi tồn tại khi làm đứa con ngoan. Chẳng cần hiểu thấu mọi thứ, hay gán ý nghĩa cho điều vụn vặt. Sống tùy dòng chảy mới là cách sinh tồn của tôi.

 

"...Mừng là cậu hiểu nhanh."

 

Kwon I Do đáp bằng giọng điệu cứng nhắc. Dù nói vậy, nét mặt anh không giấu nổi bất mãn. Đột nhiên anh thở dài:


"Nhân tiện, vậy hãy bắt đầu nhẹ nhàng với xe."

 

"Xe ạ?"


Không cần hỏi thêm. Nụ cười anh nở rộ:


"Trong vòng một tuần, cậu hãy chọn ra ba chiếc xe ưng ý."

 

Giọng điệu như mua đồ chơi. Thấy tôi ngơ ngác, anh hào phóng gật đầu:


"Nhiều hơn ba cũng được."

 

"...Ý anh là ô tô ư?"


"Tất nhiên."
 

Tôi hy vọng đó là trà xanh, nhưng không ngờ anh cười nhạo:


"Tôi mà tặng trà à?"

 

Anh còn "khuyên" như châm chọc:


"Loại xe không quan trọng, nhưng đừng làm mất mặt tôi."

 

"...…"


"Nếu cần tài xế, tôi sẽ cử người đi cùng."


Không thể từ chối. Kwon I Do ngoan cố, chúng tôi đã tranh luận đủ rồi. Giờ phản đối chỉ khiến anh nghĩ tôi không hiểu chuyện.

"Trả lời?"


"Tôi...…"


Tôi cúi mặt chọn từ ngữ. Ánh mắt khoan dung chờ đợi, thoáng chút mong đợi.


"Ba chiếc hơi nhiều."

 

"Nhiều ư?"


Anh nghiêng đầu khó hiểu. Đối với kẻ sở hữu cả chục xe như anh, ba chiếc chẳng là gì.


"Tôi không hứng thú với xe."


Tôi đáp khéo léo, hạ giọng dịu dàng. Tạo nụ cười ân cần còn dễ hơn thở.


"Đã tặng thì tôi sẽ dùng cẩn thận."

 

"……"


Kwon Ido vuốt cằm đăm chiêu. Ánh mắt soi mói lướt trên mặt tôi. Bất chợt anh nhoẻn miệng:


"Cậu giỏi thương lượng đấy."

 

Nụ cười mãn nguyện. Tôi thở phào buông lỏng vai. Chỉ cần ở cạnh Kwon I Do, cơ thể tôi luôn vô thức căng như dây đàn.

 

"Quyết vậy đã. Khuya rồi, chuyện còn lại để ngày mai."


Anh vô thức xem đồng hồ, nhíu mày khi thấy cổ tay trống trơn. Thấy tôi bật cười vì "Kwon I Do" cũng có lúc sơ suất, anh cười theo không chút tức giận.


"...Về thôi."

 

Cuộc đối thoại với Kwon I Do như vòng xoáy quanh cái lõi bí ẩn. Anh không nói điều mình muốn, tôi cũng chẳng thu được manh mối. Dù bố tôi không hề hé lộ, có vẻ anh cố tình giấu kín. Điều duy nhất tôi biết: Thứ anh muốn không phải đứa con mang gen đặc biệt.
Không biết nên mừng vì không phải làm "máy đẻ", hay lo lắng vì mất giá trị Omega.

 

"Khó lường thật..."
 

Tôi uống thuốc ngủ thư ký Kim đưa, nằm trên nệm êm nghĩ về Kwon I Do. Anh xin lỗi vì để tôi ăn tối một mình. Hứa mua hoa mới khi hoa tàn. Chuẩn bị nhà kính, giờ đến xe hơi.


Dù không có ai để ý, chiếc nhẫn đính hôn vẫn đeo trên tay anh. Anh không hạ giọng, không quát tháo hay ép buộc. Thỉnh thoảng nở nụ cười mờ nhạt khiến tôi tưởng anh thực sự quan tâm.

 

"……"


Một giả định điên rồ chợt lóe lên: Phải chăng anh có cảm tình với tôi? Dĩ nhiên đó chỉ là ảo tưởng thoáng qua. Người như Kwon I Do sao lại để tâm đến tôi? Chúng tôi chỉ mới gặp từ sau lễ đính hôn.

 

Nhắm mắt lại, mùi gỗ ấm áp bao phủ. Cơ thể thấm đẫm pheromone của anh sau nhiều giờ trong phòng. Hương thơm như khu rừng mưa mùa thu, thẩm thấu vào từng hơi thở.


Thật kỳ lạ. Thay vì khó chịu, tôi thấy bình yên trước mùi pheromone xa lạ. Muốn đắm chìm trong hương thơm trầm ấm này.
Cơn buồn ngủ ập đến. Cơ thể thức trắng đêm không chống cự nổi. Trong ý thức mơ hồ, tôi biết mình sẽ không gặp ác mộng đêm nay.

 

Những ngày tiếp theo, tôi dậy từ sớm tinh mơ để cùng Kwon I Do dùng bữa sáng. Trong khi tôi mặc đồ thoải mái, anh luôn xuất hiện ở bàn ăn với phong thái tựa người mẫu, áo sơ mi kết hợp vest được cài cúc chỉn chu. Trang phục đơn giản của tôi bỗng trở nên lố bịch trước vẻ lịch lãm ấy.

 

Ngay cả cách anh cầm đũa cũng đạt chuẩn mực như trong sách giáo khoa. Từ động tác gắp thức ăn tưởng chừng bình thường cũng toát lên khí chất quý tộc. Dù biết là bất lịch sự, tôi vẫn không ngừng liếc nhìn.

 

"Có việc gì cứ gọi cho tôi."

 

Đó là câu anh luôn nói trước khi đi làm. Giữa ngôi nhà đầy ắp vệ sĩ và người giúp việc, rốt cuộc tôi có bao nhiêu việc để làm chứ? Dù vậy, ánh mắt anh ngoái lại vài lần như lưu luyến.

 

Dần dà, tôi hiểu thêm về Kwon I Do: khuôn mặt anh thường vô cảm, nhưng lại hay cười khi trò chuyện với tôi; nhân viên đều sợ anh, lời nói của anh là luật lệ trong ngôi nhà này. Và lời xin lỗi vì để tôi ăn một mình không phải lời nói suông.

 

Thời gian bên nhau không dừng ở bữa sáng. Kwon I Do luôn về đúng giờ, tắm rửa rồi cùng tôi dùng bữa tối. Sau bữa ăn, chúng tôi lại trò chuyện trong phòng anh như có hẹn trước.

 

"Hôm nay cậu làm gì?"

 

Câu chuyện thường xoay quanh sinh hoạt thường nhật của tôi: dạo vườn, đọc sách. Anh lắng nghe chăm chú như thể mỗi ngày đều thu được tin tức gì đó mới mẻ. Đặc biệt, mỗi khi tôi nhắc đến nhà kính, khóe miệng lạnh lùng của anh lại nhếch lên đầy hứng khởi.

 

Thật lòng mà nói, cuộc sống này khá ổn. Từ ngày chuyển đến, sức khỏe tôi cải thiện rõ rệt. Những cơn ác mộc kinh niên biến mất, không còn tình huống căng thẳng nào phát sinh. Những giấc ngủ ngon nhờ pheromone của Kwon I Do còn hiệu quả hơn cả thuốc an thần.

 

Chỉ sau bốn ngày, tôi đã trở thành người vợ chưa cưới ngóng chồng tan làm. Kỳ lạ thay, những cuộc trò chuyện với anh trở nên thú vị. Cũng phải thôi, trong căn biệt thự rộng thênh này, người duy nhất tôi có thể nói chuyện chỉ có Kwon I Do mà thôi.

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.