Bữa ăn cũng tạm ổn. Dù không có cuộc trò chuyện nào, bầu không khí lại chẳng hề gượng gạo. Dù không đói, món ăn vẫn hợp khẩu vị đến lạ. Những món được chuẩn bị vừa đủ thanh đạm, thích hợp để dùng khi bụng còn rỗng vào buổi sáng muộn như thế này.
Kwon I Do ăn xong liền rời khỏi nhà, chỉ để lại một loạt chỉ thị cho nhân viên trước khi đi. Thoáng nghe qua thì nội dung chủ yếu là hướng dẫn tôi đến phòng và không làm phiền tôi quá nhiều.
"Cậu sẽ sử dụng căn phòng này."
Nhà của Kwon I Do là một biệt thự có ba tầng trên và một tầng hầm. Căn phòng được chỉ định cho tôi nằm ở tầng hai, ngay cuối hành lang, có tầm nhìn bao quát cả khu vườn.
Người quản gia với gương mặt lạnh lùng tự tay mở cửa, dặn tôi có thể tùy ý sử dụng mọi thứ trong phòng, rồi nhanh chóng rời đi.
"…Xa hoa thật."
Ấn tượng đầu tiên xuất hiện ngay khi tôi bước vào. Không chỉ có giường ngủ và sofa được tách biệt, mà bên trong còn có cả phòng tắm riêng và tủ quần áo lớn. Đây chẳng khác nào một căn hộ thu nhỏ, chứ không chỉ đơn thuần là một căn phòng. Tôi vốn không nghĩ sẽ bị nhét vào một góc nhỏ nào đó, nhưng cũng không ngờ lại được sắp xếp ở một nơi xa xỉ đến thế.
Tôi bước chậm rãi vào trong, đảo mắt quan sát xung quanh. Nội thất mang tông trắng chủ đạo, tạo nên cảm giác ấm áp và dễ chịu hơn cả ngôi nhà tôi từng ở. Từ những tấm rèm buông lơi mềm mại đến những chậu cây trang trí ở góc phòng, từng chi tiết nhỏ đều toát lên sự chăm chút tỉ mỉ.
Tôi từng thích phong cách này sao?
Mọi thứ trong phòng đều đúng với gu của tôi, đến mức khiến tôi phải tự vấn bản thân. Kể cả bộ chăn gối mềm mại nhưng vẫn có độ nặng vừa đủ. Là do người sắp xếp có gu thẩm mỹ tốt, hay chỉ đơn giản là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Từ ngày đính hôn đến giờ, tôi đã quá quen với những bất ngờ như thế này rồi. Khi đến khu vực tủ quần áo, cảm giác đó vẫn không thay đổi. Hàng loạt bộ trang phục được treo ngay ngắn, bên trong ngăn kéo còn có đồng hồ đeo tay và ghim cài cà vạt. Chẳng lẽ có nhầm lẫn gì sao? Những món đồ hàng hiệu danh tiếng được chuẩn bị đầy đủ đến mức kỳ lạ. Nhưng làm vậy có ý nghĩa gì chứ?
"Dù sao cũng chẳng có dịp để dùng đến."
Tôi giờ chỉ là một kẻ thất nghiệp, những thứ này rõ ràng là quá xa xỉ. Mà thực ra, kể cả trước đây tôi cũng không mấy quan tâm đến những món phụ kiện đắt tiền thế này.
Điểm dừng chân tiếp theo là phòng tắm, nơi có chiếc bồn lớn nổi bật.
Đúng như lời Kwon I Do nói, trên kệ có đủ loại sản phẩm dùng khi tắm. Những viên tròn chắc là tạo bọt, còn mấy lọ thủy tinh nhỏ kia có vẻ là muối tắm?
"……"
Tôi lặng lẽ ngồi lên mép bồn, khẽ chạm tay vào thành bồn, cảm nhận hơi lạnh đặc trưng của đá cẩm thạch. Ngước mắt lên, qua tấm kính trên trần, tôi có thể thấy bầu trời rộng lớn ngoài kia. Chẳng trách Kwon I Do bảo tôi nên ngâm mình một chút.
Với thời tiết thế này, chỉ cần nằm trong bồn và nhìn ngắm bầu trời cũng đủ khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Mà kể cả có mưa, những giọt nước nhỏ xuống từ trên cao chắc cũng sẽ đẹp lắm.
"Tôi muốn một khu bồn tắm có thể nhìn thấy bầu trời."
Tôi… đã từng nói câu đó với ai nhỉ? Tôi giơ tay lên, che khuất một phần bầu trời xanh thẳm trước mắt. Những đám mây lững thững trôi qua kẽ tay, chậm rãi như một chú rùa.
Nhưng ký ức vừa chợt loé lên trong đầu tôi cũng nhanh chóng biến mất khi tôi chớp mắt.
"…Cuộc sống sung sướng quá ha."
Một khoảng thời gian thảnh thơi hiếm hoi. Tôi chẳng cần phải bận tâm đến điều gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Đến giờ thì có người dọn sẵn đồ ăn, tối về thì chờ Kwon I Do trở lại.
Một ngày bình lặng, đến mức có thể dễ dàng đoán trước cả chuỗi ngày tiếp theo cũng sẽ lặp lại y hệt như thế. Tôi nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, tự nhủ thầm:
“Lẽ ra, tôi nên tìm một sở thích gì đó từ sớm.”
Kwon I Do trở về nhà khi trời đã khuya.
Lúc đó, tôi đã đọc được nửa cuốn tiểu thuyết, và Thư ký Kim vừa mang đến bó hoa được bảo vệ cẩn thận trong lồng kính. Anh xuất hiện trước cửa với dáng vẻ hoàn hảo như khi rời đi. Nhưng khi thấy tôi đứng đó, bước chân anh ta thoáng khựng lại.
"……"
"……Anh về rồi?"
Một sự im lặng ngượng ngùng bốo trùm. Kwon I Do nhìn tôi chằm chằm, đôi môi khẽ mấp máy như định nói gì đó.
Nhưng rồi, chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại ngậm miệng, không nói gì cả. Giây lát ấy dài tựa vĩnh hằng.
"Tại sao."
"Tại sao cậu lại đứng đây?"
"…..?"
Tôi chớp mắt, mất vài giây để hiểu ý anh ta.
"Vì tôi nghe thấy anh về."
Tôi đáp, nhưng Kwon I Do không có phản ứng gì. Chỉ yên lặng nhìn tôi, hàng mi khẽ rung nhẹ. Mãi sau, anh mới lên tiếng bằng giọng trầm thấp đặc trưng:
"Không cần phải ra đón tôi đâu."
Bàn giao chiếc cặp cho quản gia, nhưng vẻ mặt lại có chút khó chịu. Hơi cau mày, như thể đang bực bội về điều gì đó. Tôi cúi mắt, nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, rồi khẽ gật đầu.
"Nếu anh không thích, từ mai tôi sẽ không ra nữa."
Tôi chỉ muốn tạo ra một chút không khí thân thiện. Dù sao, tôi cũng đang đóng vai vị hôn thê của anh ta.
Tôi nghĩ mình nên thể hiện một chút cử chỉ gần gũi, vậy nên mới nói với quản gia, và rồi khi nghe tin Kwon I Do về, tôi mới bước ra khỏi phòng.
Nhưng nếu không mong đợi điều này, có lẽ ngoan ngoãn đọc sách trong phòng sẽ tốt hơn...
"Không có gì bất tiện cả."
"......"
Tôi bất giác ngẩng đầu lên. Kwon I Do nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, như thể nét cau có khi nãy chưa từng tồn tại. Tôi không đáp lại, nhưng anh ấy lại một lần nữa nhấn mạnh.
"Không bất tiện đâu."
"Ừm... Vậy sao."
Có cần nói đến hai lần không nhỉ?
"Vậy thì tôi có thể ra đón anh rồi."
Tôi từ tốn đối diện ánh mắt anh ấy, theo thói quen hơi nheo mắt cười. Kwon I Do dần giãn bớt biểu cảm rồi lặng lẽ bước qua tôi. Thoáng chốc, tôi ngỡ rằng khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên—hoặc có thể chỉ là ảo giác của tôi.
Suốt quãng đường đi theo Kwon I Do lên tầng hai, anh chưa từng ngoái nhìn một lần. Từng bước chân vững chãi, bờ vai thẳng tắp—tất cả toát lên sự hoàn mỹ vốn có của anh ấy. Vừa đi làm về chắc hẳn phải mệt lắm, vậy mà đến cả một sợi tóc cũng không hề rối.
Bước chân anh dừng lại trước một cánh cửa không cách xa cầu thang là mấy. Tôi tự hỏi liệu mình nên lướt qua hay đi cùng vào trong, nhưng trước khi kịp quyết định, một giọng nói trầm thấp đã gọi tên tôi.
"Jeong Se Jin."
"Vâng?"
Đôi mắt đen láy nhìn tôi, chậm rãi lướt từ trên xuống dưới, rồi cậu ấy cất lời.
"Quần áo trong phòng không vừa ý cậu sao?"
Một câu hỏi bất ngờ, nhưng không khó để hiểu ý tứ phía sau. Vì bộ đồ tôi đang mặc không phải là đồ được chuẩn bị sẵn trong phòng, mà là đồ tôi tự mang theo trong vali. Với số lượng quần áo nhiều như vậy, anh ấy lại có thể nhận ra rằng tôi không mặc một trong số đó—thật đáng khâm phục.
"Chỉ là mặc đồ quen thuộc thấy thoải mái hơn thôi."
Đôi mắt Kwon I Do hơi híp lại. Có vẻ đây không phải là câu trả lời anh mong muốn. Tôi đành nhún vai, mỉm cười trấn an.
"Quần áo rất đẹp. À, đồng hồ cũng vậy."
Anh ta khẽ nghiêng đầu, khe khẽ thở dài. Yết hầu nhô cao thoáng động đậy.
"Vô ích rồi. Chắc chắn cậu còn chưa mặc thử."
... Sao biết vậy chứ?
"Chúng đều là đồ được đặt may theo số đo của cậu, hãy cố gắng mặc đi. Tất cả những thứ trong căn phòng đó đều là của Jeong Se Jin."
Kwon I Do nói xong liền đặt tay lên tay nắm cửa. Rõ ràng là đang có ý kết thúc cuộc trò chuyện, nên tôi cũng định lướt qua để trở về phòng.
"Chắc cậu không bận chứ?"
Một câu hỏi mà đáp án đã quá rõ ràng. 'Tôi có bận gì đâu?'
Câu trả lời ấy đã tràn lên tận cổ họng, nhưng Kwon I Do không có vẻ gì là đang chờ đợi tôi đáp lại. Anh chỉ khẽ mở hé cánh cửa.
"Không bận thì vào đi."
Từ khe cửa mở, một làn hương nặng nề của pheromone tràn ra. Đặc quánh và quyến rũ, đậm chất của một Alpha trội.
"Vào trò chuyện một chút."
Tôi liếc nhìn Kwon I Do một lần, rồi nhìn cánh cửa một lần, hít thầm một hơi.
Giữa đêm khuya, Alpha và Omega cùng ở trong một căn phòng—có lẽ ai cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Dù vậy, tôi vẫn chỉ có thể đưa ra một câu trả lời duy nhất.
"Vậy thì... tôi xin phép."
Căn phòng của Kwon I Do hoàn toàn khác biệt với phòng của tôi.
Không gian rộng rãi nhưng chỉ có giường và sofa, gần như không có chút hơi thở của con người. Mọi thứ tối giản đến lạnh lẽo—bộ chăn gối mang tông màu đơn sắc, nội thất gọn gàng đến mức gần như trống trải.
Vừa bước vào, Kwon I Do liền cởi áo khoác, rồi nói sẽ đi tắm trước.
"Cậu ngồi đâu thấy thoải mái là được."
Nhưng trong căn phòng rộng lớn này, chẳng có nơi nào mang đến cảm giác thoải mái cả. Tôi đứng chần chừ giữa sofa và giường một lúc, cuối cùng chọn ngồi trên sofa—vị trí có thể nhìn thấy rõ phòng tắm.
"Pheromone..."
Không hổ danh là một Alpha trội, cả căn phòng tràn ngập pheromone nồng đậm. Nếu là một Omega khác, chắc hẳn đã bị mê hoặc đến mềm nhũn người như một con mèo say catnip (bạc hà mèo ý ^^).
Chắc chắn Kwon I Do cũng hiểu điều đó, vậy mà cậu ấy vẫn thản nhiên để tôi một mình trong căn phòng này? Anh ấy đang nghĩ gì vậy?
"Mà thôi... tắm rửa cũng tốt."
Tôi bắt chéo chân, lặng lẽ ngước nhìn lên trần nhà. Biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại không có chút căng thẳng nào cả. Dù sao thì, nếu là chuyện phải làm, chi bằng kết thúc nó nhanh một chút thì hơn. Và, nếu muốn tăng khả năng thành công, có lẽ nên làm trong chu kỳ phát tình sẽ tốt hơn.
Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên. Tôi từ từ quay đầu lại và nhìn thấy Kwon I Do, lúc này đã thay bộ vest chỉn chu thành trang phục thoải mái hơn. Không biết vì mùi hương nhẹ nhàng của anh ta hay do phần tóc mái rũ xuống tự nhiên, mà bầu không khí quanh anh ấy dường như cũng khác biệt.
"Lẽ ra tôi nên pha trà rồi mới vào nhỉ."
Kwon I Do bước chậm rãi về phía tôi và ngồi xuống chiếc sofa chéo góc. Khoảng cách giữa chúng tôi vừa rút ngắn, hơi thở của tôi đã bị trộn lẫn với nhiều mùi hương khác nhau. Pheromone thuộc nhóm hương gỗ, nhưng mùi dầu gội lại mang mùi của bông gòn. Một sự kết hợp không tệ.
"Cậu ăn tối chưa?"
"Tôi ăn rồi."
Bữa ăn do người giúp việc chuẩn bị vẫn theo đúng khẩu vị của tôi. Thực đơn chủ yếu là món Hàn, có một phần sườn kho mềm với nước sốt vừa phải, và vô số món ăn kèm. Ngay cả món rau trộn đơn giản hay trà mơ ngọt dịu cũng ngon không kém gì một nhà hàng cao cấp.
"Đầu bếp nấu ăn rất ngon."
"Tốt quá. Tôi cũng đã lo lắng."
Lo lắng?
"Từ ngày mai, tôi sẽ không về trễ như hôm nay nữa. Nếu không có gì đặc biệt, chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau."
Kwon I Do nói như vậy rồi nhẹ nhàng hạ mắt xuống. Gương mặt hoàn hảo như tượng khắc của anh khiến mọi thứ trở nên phi thực. Giọng nói trầm ấm cất lên ngay sau đó cũng không ngoại lệ.
"Xin lỗi vì đã để cậu ăn một mình."
"…Hả?"
Tôi có cảm giác như vừa bị đập vào sau gáy. Không phải vì chuyện gì khác, mà chính là lời xin lỗi phát ra từ miệng anh. Chẳng thể ngờ được có ngày tôi lại nghe Kwon I Do, Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Seon Ho, nói lời xin lỗi…
Và chỉ vì một lý do đơn giản—tôi phải ăn một mình.
"Không… không sao đâu ạ. Anh bận rộn mà…"
Tôi lắp bắp đáp lại. Định giơ tay lên xoa dịu anh nhưng cuối cùng lại chỉ siết chặt nắm tay. Dù không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trông anh lại có chút gì đó ủ rũ. Đến mức tôi còn thấy… hơi đáng yêu nữa.
"Thật sự không sao đâu ạ. Tôi cũng không phải trẻ con."
Ăn một mình thì có gì to tát đâu chứ. Ban đầu tôi cũng chẳng mong được ăn cùng anh. Không hiểu sao anh lại tỏ ra lúng túng như vậy.
"Anh không cần phải cố gắng quá đâu…"
"Tôi không hề miễn cưỡng."
Kwon I Do nhìn thẳng vào tôi, giọng nói đầy quả quyết. Vẻ mặt anh lúc này giống hệt khi nói rằng không cảm thấy phiền vì đưa đón tôi vậy. Không lẽ… anh có mộng tưởng về một cuộc hôn nhân hoàn hảo sao?
"Thay vì vậy… hay là chúng ta ăn sáng cùng nhau?"
Tôi nhướng mày đề nghị, còn anh thì điềm tĩnh hỏi lại.
"Bữa sáng?"
Trong giọng anh tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Bữa tối có thể ảnh hưởng đến lịch trình của anh, nên thay vào đó, chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau."
"Anh cũng muốn có một bữa ăn chung mà…"
Nửa câu sau của tôi chỉ là lời xã giao. Nếu phải chọn, tôi cũng thích được ăn cùng ai đó, nhưng nếu đối phương là Kwon I Do thì tôi thà tránh đi còn hơn. Dù hôm nay không đến nỗi gượng gạo, nhưng ai biết những lần sau sẽ thế nào chứ.
"Như vậy cũng tiện để tiễn anh đi làm nữa."
Sau khi dứt lời, tôi nhận ra anh vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm. Tôi có nói gì sai không nhỉ? Ngay lúc tôi bắt đầu thấy bối rối, anh mới nhẹ nhàng cất tiếng.
"Cậu vẫn… dịu dàng như trước."
Câu nói sau cùng vang lên khe khẽ.
"Vẫn"…?
Tôi đã từng dịu dàng với anh sao? Nếu hỏi ai thật sự dịu dàng, thì chắc chắn đó là anh rồi.
"Cậu không cần cố quá làm gì. Cứ ngủ nướng vào buổi sáng đi."
"À… nhưng tôi không hay ngủ nướng đâu. Vậy nên cũng không phải cố gắng gì cả."
Tôi vốn bị chứng mất ngủ, nên chẳng có chuyện nằm lì trên giường đến trưa. Dù không đi làm nữa, tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm như trước.
"Vậy à… thế thì được."
Anh khẽ hắng giọng, có vẻ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng tôi có cảm giác… anh đang vui. Hình như anh thật sự có chút kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này thì phải.
"Cậu đã ngủ được chút nào chưa?"
Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác. Khi tôi còn đang chần chừ, anh đã khẽ gật đầu như thể hiểu rõ mọi chuyện.
"Thay đổi chỗ ngủ, chắc cần thời gian để quen dần nhỉ."
Không hẳn là vì thế, nhưng tôi cũng không biết phải lấy lý do gì, nên chỉ đưa tay xoa nhẹ bầu mắt có chút khô ráp. Kwon I Do đưa tay về phía tôi, nhưng rồi lại khựng lại giữa chừng, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Nghe nói lúc tối thư ký của Jeong Se Jin có đến?"
Giọng điệu anh có phần không tự nhiên, như thể đang cố che giấu cảm xúc. Tôi giả vờ không nhận ra, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm, anh ấy mang đồ tôi để quên đến cho tôi thôi."
"Đồ để quên… là?"
"Là bó hoa anh tặng tôi."
Tất nhiên, thứ quan trọng thật sự là thuốc ngủ, nhưng tôi chẳng dại gì nhắc đến chuyện đó. Bệnh mất ngủ của tôi chẳng có lợi ích gì nếu để anh biết.
"Tôi đã xử lý để hoa bảo quản được lâu hơn rồi. Để trong phòng đấy, nếu rảnh thì anh qua xem thử đi."
Tôi vừa nói vừa mỉm cười, nhưng biểu cảm của anh có chút kỳ lạ. Kwon I Do đưa tay che miệng, rồi hơi quay đầu sang hướng khác, ánh mắt khẽ nhíu lại. Cũng may là trông anh không có vẻ gì là khó chịu.
"Tôi sẽ tặng cậu bó khác sau, nếu nó héo thì cứ vứt đi nhé."
"…Vâng, cảm ơn anh."
Tôi không thích nhận thêm gì cả. Dù là hoa hay thứ gì khác.
"Vậy cậu đã làm gì trong thời gian rảnh?"
"Không có gì đặc biệt, tôi chỉ đọc sách trong phòng thôi."
"Sách à? Loại nào?"
"Ừm… tiểu thuyết thôi."
Cứ thế tôi vô thức trả lời, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Người này… thật sự chỉ gọi tôi ra để trò chuyện thôi sao?
"Chỗ ở có khiến cậu thấy bất tiện gì không?"
"Không, rất ổn ạ."
"Vậy thì tốt."
Giọng nói trầm thấp của anh khiến tôi có cảm giác như đang nghe radio, êm tai đến lạ. Khi lên sóng truyền hình, giọng anh không đến mức này, nhưng nghe trực tiếp thì lại khác hẳn.
"Tôi đã sửa sang lại nội thất rồi. Căn phòng của cậu là nơi duy nhất trên tầng này có cửa sổ trên trần nhà."
"Cửa sổ… ý anh là cái trong phòng tắm?"
"Ừ, nó đấy."
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, như thể hơi khó chịu vì vài lọn tóc rơi xuống gần mắt.
"Vừa ngâm bồn vừa ngắm bầu trời, cũng thú vị mà."
"…"
Cái thú vui tao nhã ấy… sao lại không phải là phòng của anh, mà là của tôi chứ?
Mọi thứ ở đây đều quá hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Không biết có phải do truyền thống đối đãi với Omega để nối dõi hay không, nhưng tôi cảm giác những gì anh làm quá mức cần thiết.
"Tôi rất thích căn phòng này. Mọi thứ đều hợp với gu của tôi."
Tôi nói vậy để dò xét thử. Không biết đó chỉ là sự trùng hợp, hay anh thực sự hiểu tôi quá rõ.
Kwon I Do khẽ nhếch môi, chậm rãi đáp.
"Tôi nghĩ là cậu sẽ thích."
Ánh mắt anh ánh lên vẻ hài lòng. Như thể anh thật sự vui vì tôi thích nó vậy.
"Nếu cậu cần gì, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Sách, quần áo… hay thậm chí là xe cũng được."
"Không, tôi không thể chỉ nhận một chiều như vậy được…"
Đang nói dở, tôi bất giác im bặt. Kwon I Do khẽ nhíu mắt, trông như thể sắp nói rằng không sao đâu. Tôi mím môi, rồi nhìn thẳng vào anh.
"Vậy thì… anh hãy nói điều kiện trước đi."
"Điều kiện?"
"Vâng, điều kiện."
Chỉ nhận một chiều sao? Thật nực cười. Rốt cuộc, tất cả những điều này cũng chỉ là một dạng đầu tư mà thôi. Nếu anh cho tôi nhiều đến vậy, chắc chắn cũng có thứ mà tôi phải đáp lại.
"Tôi vẫn chưa nghe anh nói về kế hoạch con cái."
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo