[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 21

Tiếng mưa rơi lách tách vang vọng trong chiếc xe tĩnh lặng. Âm thanh lặng lẽ ấy là tiếng mưa phùn lất phất đập vào cửa kính xe. Tôi ngồi ngay ngắn, hai tay đặt gọn trên đùi, ánh mắt thẫn thờ dõi theo khung cảnh mưa rơi bên ngoài.

 

Con đường vắng hoe, không có lấy một chiếc xe chạy ngang. Trời đã khuya lại còn mưa, chẳng có gì lạ. Ánh đèn pha từ xe kéo dài trên mặt đường, những hạt mưa rơi vỡ vụn trong quầng sáng ấy.

 

— Lạ thật đấy...

 

Tôi liếc nhìn Kwon I Do khi dòng suy nghĩ ấy thoáng qua đầu. Anh đang ngồi sau tay lái, hiếm khi nào tự mình lái xe, chăm chú nhìn về phía trước mà không nói một lời. Những đường gân nổi nhẹ trên bàn tay cầm vô lăng thật vừa vặn, cân đối.

 

“... Anh có thích dầm mưa không?”

 

Hình ảnh những chuyện xảy ra trước đó giữa tôi và anh chậm rãi hiện lên trong đầu. Hơi thở khẽ chạm nhau, hương pheromone nhè nhẹ vương nơi chóp mũi, cả đôi môi mềm mại tìm đến dưới bóng chiếc ô nghiêng nghiêng.

 

Không biết anh đã đợi tôi bao lâu. Đôi môi anh, khi chạm vào, vẫn còn vương chút lành lạnh. Không rõ là do anh vốn có thân nhiệt thấp, hay vì đứng chờ dưới mưa lâu như vậy. Đến cả bàn tay ôm lấy má tôi sau đó cũng vậy — lạnh nhưng dịu dàng.

 

Anh chậm rãi, rất chậm rãi vuốt ve gò má tôi. Như đang chạm vào vật gì dễ vỡ, đầu ngón tay khẽ vẽ quanh vành tai tôi đầy cẩn trọng. Bàn tay to đủ để che hết cả khuôn mặt tôi nhẹ nhàng trượt xuống, mơn man nơi gáy.

 

Tay anh rõ ràng lạnh, nhưng mỗi lần chạm vào tôi lại thấy nóng bừng. Cổ tôi rụt lại vì cái cảm giác râm ran đến nghẹt thở đó, như thể đang níu lấy chiếc dây cứu mạng, tôi nắm chặt tay anh.

 

Anh nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới tôi, rồi cũng chậm rãi như lúc tiến tới, rời khỏi đôi môi ấy.

 

“Về nhà thôi.”

 

Tôi không rõ vì sao câu nói ấy lại khiến mình thấy xấu hổ. Là vì chỉ một nụ hôn thôi đã khiến tôi muốn có anh? Hay là vì hành động nhẹ nhàng ấy, thậm chí không phải là một nụ hôn sâu,  sao lại để lại một cảm giác nuối tiếc?

 

Dù lý do là gì, tôi cũng đã theo anh bước lên xe. Trong xe không có ai, Kwon I Do ngồi vào ghế lái một cách tự nhiên. Khi tôi ngạc nhiên hỏi anh tự mình lái đến đây sao, anh chỉ khẽ cười và nói:

 

“Thỉnh thoảng không có tài xế lại thoải mái hơn.”

 

Lúc ấy tôi không hiểu hàm ý trong lời nói đó. Chỉ đến khi ngồi vào ghế phụ, cửa xe khép lại, tiếng mưa bên ngoài bị chặn đứng... tôi mới bắt đầu cảm nhận được anh, một cách rõ ràng đến đáng ngạc nhiên.

 

Phải nói rõ rằng... đây không phải là nụ hôn đầu tiên. Khi kỳ phát tình bắt đầu, chúng tôi còn nồng nhiệt hơn nhiều, hôn nhau say đắm đến mức nghẹt thở, như thể khát khao muốn hòa làm một.

 

Thế nhưng, vì sao nụ hôn thoáng qua lần này lại khiến tôi hồi hộp hơn cả lúc ấy?

 

Từ lúc xe bắt đầu chuyển bánh, rẽ vào con đường vắng vẻ, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên thật khó tả. Pheromone của Kwon I Do như tràn ngập không gian trong xe, khiến tôi dù có nhìn ra ngoài cũng vẫn không ngừng nghĩ về anh.

 

Phải rồi, không có tài xế thật là may mắn. Nếu không, không chỉ có Kwon I Do mà cả người tài xế vô tội kia cũng khiến tôi phải để tâm.

 

“... Dù muộn nhưng, cảm ơn anh vì rượu vang. Nhờ đó mà bữa ăn ngon miệng hơn hẳn.”

 

Tôi cố lôi kéo một chút câu chuyện để phá vỡ sự ngượng ngập giữa hai người. Cũng không tệ lắm, nhưng Kwon I Do lại chẳng tỏ ra quá hào hứng.

 

“Rượu chẳng có vị gì cả.”

 

"..."

 

Tôi mất vài giây mới hiểu được ý anh. Khi quay sang với vẻ mặt bối rối, anh khẽ cong môi, nở một nụ cười vui vẻ.

 

“Đùa thôi mà.”

 

Nghĩ đi nghĩ lại, anh đúng là con người hoàn toàn khác với những gì tôi từng biết. Ai mà ngờ anh cũng có lúc đùa cợt như vậy chứ.

 

“Chỉ cần thấy cậu ăn ngon là được rồi. Ở nhà còn nhiều, cứ tự chọn loại hợp khẩu vị mà uống. Nếu thích rượu mạnh thì trong tủ trưng bày cũng có.”

 

“Vâng, thì...”

 

Tôi không phải người hay uống rượu. Chưa từng uống đến mức say, thậm chí nếu không phải tiệc tùng hay dịp đặc biệt thì còn chẳng đụng đến. Lý do cũng đơn giản thôi — tôi không thích cái cảm giác như bị mất kiểm soát khi hơi men dâng lên.

 

“Cậu đã nói chuyện ổn thỏa với gia đình chứ?”

 

Nghe câu hỏi của Kwon I Do, ngón tay tôi khẽ run lên. Tôi vẫn giữ ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố tỏ vẻ bình thản mà đáp:

 

“Vâng, nhờ anh cả.”

 

Nhờ gì chứ. Tôi chỉ vì không chịu nổi nên đã lén bỏ đi.

 

“Lấy một bộ tài liệu thôi mà.”

 

Câu nói của ba tôi như một câu chú bám riết trong đầu. "Người đó rồi sẽ bỏ rơi con, nên hãy nghe lời ta," — những lời ấy như lớp bùn không sao rửa sạch được. Những oán hận bám dính lấy tôi, và Kwon I Do, bằng cách nào đó, đã kéo tôi trở lại thực tại.

 

“Nhưng sao cậu lại không ở đó ngủ mà đến đây?”

 

“...”

 

Kwon I Do dường như không hề hợp tác trong cuộc trò chuyện. Anh không phải người vô tâm đến vậy, nhưng lại cố tình chọn đúng những điều tôi không muốn nói ra. Và rồi anh tiếp lời, dù tôi không đáp lại:

 

“Đã vậy nơi đến lại chỉ là cái officetel bé tẹo ấy.” (“Officetel” là sự kết hợp giữa 2 từ: Office (văn phòng) và Hotel (khách sạn). Nói cách khác, đây là mô hình tích hợp giữa căn hộ tiện nghi và văn phòng làm việc hiện đại, bao gồm đầy đủ đồ dùng và thiết bị nội thất đáp ứng cả hai chức năng kép.)

 

“... Căn nhà đó đâu có nhỏ.”

 

“Tôi thấy nhỏ.”

 

Giọng anh chắc nịch, dù rõ ràng chưa từng bước chân vào trong. Cách anh nói đầy tự tin đến mức tôi cũng phải câm nín. Ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, anh cất giọng trầm trầm:

 

“Ít nhất thì, đó không phải nơi lý tưởng để chạy trốn.”

 

Tôi không thể phản bác gì với từ “chạy trốn”. Vì đúng là tôi đã bỏ chạy — chỉ là vô tình chạm mặt Kwon I Do sau đó mà thôi. Theo lời anh thì, tất cả chỉ là trùng hợp.

 

“Nếu đứng mưa ngoài đó thì sẽ cảm lạnh đấy.”

 

Lời nói nghe có vẻ cộc lốc, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự quan tâm. Tôi dựa nhẹ lưng vào ghế, bình thản mở lời…

 

“Tôi không định để mình dính mưa đâu.”

 

Thật đấy, tôi đâu có ý định đứng dưới mưa. Chỉ là phút bốc đồng nên đã bỏ chiếc ô xuống, nhưng chẳng phải chính Kwon I Do đã che mưa cho tôi sao? Nếu anh không ở đó, có lẽ tôi đã ngoan ngoãn về nhà, qua một đêm rồi tự trấn tĩnh lại.

 

Dù lý do duy nhất để tôi không bị ướt mưa cũng rất đơn giản thôi.

 

“Đây là bộ đồ anh Kwon I Do tặng tôi mà, nếu làm hỏng thì không được đâu.”

 

“….”

 

Anh nhìn về phía tôi một lúc mà không nói gì, gương mặt thoáng ngẩn ra. Đúng lúc ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ đôi đồng tử anh khẽ rung động. Rồi anh quay nhìn về phía trước, khẽ thì thầm như thể nói cho chính mình nghe:

 

“…Tốt quá rồi.”

 

Không biết là tốt vì tôi không bị mưa làm ướt, hay tốt vì bộ đồ không bị hỏng. Có hai khả năng hiện lên trong đầu tôi, nhưng chẳng hiểu sao, lại có cảm giác cả hai đều không phải.

 

Chỉ là lý do rất nhỏ nhặt thôi, nhưng gương mặt Kwon I Do nhìn nghiêng lại mang vẻ xúc động đến mức quá đà.

 

“Tôi phải đi Mỹ một thời gian.”

 

Câu nói vang lên bất ngờ khiến tôi ngơ ngác chớp mắt. Ánh đèn đường chiếu qua sống mũi cao của anh, rọi nghiêng một vệt sáng. Tay anh đặt nhẹ lên vô lăng, môi mấp máy chậm rãi.

 

“Có cuộc họp cổ đông của Tập đoàn Citi.”

 

Con người, sao lại có thể đẹp đến thế nhỉ. Gương mặt thấy gần như mỗi ngày, vậy mà những lúc thế này tôi vẫn không thể quen nổi.

 

“…Anh đi mấy ngày vậy?”

 

Citigroup là nơi Kwon I Do đang làm giám đốc không điều hành. Chắc là đi dự họp theo thông lệ thôi, nhưng quãng đường xa như vậy thì chắc cũng mất kha khá ngày.

 

“Mai tôi đi….”

 

Anh bỏ lửng câu nói, hàng mày hơi động đậy. Rồi như sực nghĩ ra điều gì, khóe mắt anh khẽ cong.

 

“Chắc khoảng một tuần.”

 

“……”

 

Một tuần. Tức là từ mai đến tận một tuần sau, tôi sẽ phải ở lại căn nhà rộng lớn đó một mình. Chính xác là cùng với người giúp việc, nhưng cũng chẳng khác gì ở một mình cả.

 

“Tôi sẽ mang quà về.”

 

Anh nói nhẹ bẫng rồi rẽ tay lái êm ái. Lúc này đã đến gần nhà Kwon I Do.

 

“Cậu muốn gì?”

 

Hay là tôi nên xin anh tài liệu nhỉ. Dù sao cũng phải nhận, nhận từ chính anh vẫn là tốt nhất.

 

“…Tôi không cần gì cả.”

 

Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ viển vông. Nói về điều kiện hôn ước, kể chuyện đã trao đổi với ba, rồi hỏi xem anh nghĩ thế nào. Với khoảng cách hiện tại giữa tôi và anh, để làm được điều đó… vẫn còn quá xa.

 

“Vậy trong một tuần tới cứ nghĩ thử xem. Nếu lúc đó cậu không nghĩ ra mình muốn gì, thì tôi sẽ lại đưa chìa khóa xe cho cậu.”

 

“…Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”

 

“Có thể là vậy.”

 

Chìa khóa xe vẫn đang nằm trong phòng tôi. Vẫn chưa dùng một lần nào, nằm yên trên bàn.

 

“Tôi thực sự… không cần gì đâu.”

 

Kwon I Do bảo tôi hãy nhận tất cả những gì anh đưa, nhưng nếu nhận hết thì chắc tôi sẽ… nổ bụng mất. Với tiêu chuẩn của anh, từ ba chiếc xe hơi nhẹ nhàng có thể biến thành ba căn nhà lúc nào chẳng hay.

 

“Những gì tôi cần, anh đã cho tôi hết rồi còn gì.”

 

Lúc đó xe đã vào đến gara, anh đỗ xe rất thành thục. Cho đến khi đổi số và tắt máy, anh vẫn không phản ứng gì. Có khi nào lần này thật sự anh giận rồi không? Tôi vừa nghĩ đến thì anh khẽ cất tiếng.

 

“Tôi biết mà, cậu chẳng cần gì cả.”

 

Giọng anh trầm và tĩnh, không phải tức giận mà chỉ đơn giản là trống rỗng. Anh tháo dây an toàn, rồi nghiêng người về phía tôi, tay vươn sang.

 

“Tôi biết cậu là người không có lòng tham, cũng biết nếu tôi không cho thì cậu cũng sẽ tự mình có được mọi thứ.”

 

“–”

 

Cạch. Bàn tay trái của Kwon I Do mở chốt dây an toàn cho tôi. Sượt. Dây an toàn bật lên, và người anh cũng tiến gần về phía tôi. Chỉ còn cách một gang tay, anh thấp giọng nói như thì thầm:

 

“Chỉ là… đây là lòng tham của tôi.”

 

“…Lòng tham?”

 

“Tôi chỉ mong ít nhất trong một tuần chọn quà ấy, Jeong Se Jin sẽ nghĩ đến tôi.”

 

Khoảng cách gần đến mức việc hít thở cũng trở nên rõ rệt. Nhịp thở run rẩy từng nhịp dường như sẽ chạm vào người anh. Đôi mắt đang cúi thấp chỉ còn cách tôi một gang, chậm rãi ngước lên nhìn thẳng.

 

“Và trong lúc sử dụng món quà đó, tôi muốn cậu sẽ luôn nhớ đến tôi.”

 

Tay anh lướt nhẹ qua bên tai tôi, như muốn chạm nhưng lại không chạm. Bàn tay ấy men theo đường cằm tôi, rồi dừng lại sau cổ nơi thắt cà vạt. Anh khẽ vuốt phần nút thắt như xác nhận gì đó, rồi chỉnh lại cổ áo tôi cho gọn gàng.

 

“Ví dụ như hôm nay, cậu đã không dám dầm mưa chỉ vì món quà tôi tặng.”

 

“Cái đó là…”

 

“Tôi chỉ hy vọng… sẽ có những thay đổi nhỏ như vậy.”

 

Câu nói cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Như thể sẽ tan vào gió, hay tan vào hơi thở của anh vậy. Cảm giác lưng chừng nơi vành tai khiến tôi muốn chớp mắt, thì đúng lúc đó, anh khẽ thì thầm bằng giọng ngọt như mật.

 

"Tôi sẽ hôn cậu đấy... nên nhắm mắt lại đi."

 

Như thể đang niệm một câu thần chú, ngay khoảnh khắc ấy, mi mắt tôi tự khép lại. Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, mềm mại đến mức không hề mang theo chút sức nặng nào – như một chiếc lông vũ vừa đáp xuống.

 

Kwon I Do giữ nguyên tư thế ấy trong giây lát, rồi khẽ nâng cằm tôi lên, nghiêng đầu sang một bên.

 

"……"

 

Hóa ra lúc nãy, khi đứng dưới cơn mưa, anh mới lạnh đến thế. Vậy mà giờ đây, anh lại dịu dàng và ấm áp đến mức này.

 

Đầu lưỡi mềm mại cẩn trọng len lỏi qua kẽ môi tôi. Như muốn xin phép, nó dừng lại một lúc ở giữa hai hàm răng, rồi khi tôi không từ chối, anh liền dần dần tiến sâu hơn.

 

Cảm giác ấy – khi lưỡi anh chạm đến khoang miệng – rõ ràng đến mức khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Trong đầu tôi như tan chảy. Cùng với dòng nước bọt, pheromone từ anh tràn vào, khiến mọi ngóc ngách cơ đang căng thẳng trong người tôi mềm nhũn.

 

Lưỡi Kwon I Do quấn lấy lưỡi tôi. Tay phải anh từng bám vào tay ghế, giờ đã luồn ra sau đầu tôi. Những ngón tay dài của anh luồn qua tóc tôi, mang lại cảm giác lạ lẫm mà quyến rũ đến kỳ lạ, chẳng bao giờ quen được.

 

Từ sau đầu, đến gáy, đến phía sau tai và vành tai – từng chút từng chút một, đôi tay dịu dàng ấy vuốt ve tất cả những gì anh chạm tới. Kwon I Do hơi điều chỉnh góc mặt, tay còn lại khẽ chạm lên mí mắt tôi.

 

Cứ như anh đang cố ghi nhớ từng phần trong con người tôi vậy. Như thể không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, Kwon I Do dồn mọi sự tập trung vào tôi, từng khoảnh khắc một. Từng luồng pheromone dâng lên, từng nhịp thở run rẩy – tôi cảm nhận rõ ràng điều đó.

 

"..."

 

Tôi khẽ run mi, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay anh. Nếu không làm vậy, tôi cảm tưởng mình sẽ rơi thẳng vào nơi nào đó xa xăm vì cảm giác ngây ngất mà anh mang lại.

 

Thế nhưng, thay vì dừng lại, Kwon I Do lại càng siết chặt nụ hôn.

 

Không thể ngờ rằng chỉ một nụ hôn thôi, lại có thể mang đến cảm giác mãn nguyện đến thế này. Nếu sớm biết trước, có lẽ tôi đã chìa tay về phía anh từ lâu rồi.

 

Tận sâu trong bụng, một niềm hân hoan dâng trào như sóng lớn. Mỗi lần anh đưa lưỡi chạm vào, tôi lại thấy phần gáy mình nổi gai ốc. Sau khi hôn tôi thật lâu, anh mới rút môi ra, tay khẽ vuốt lấy cổ tôi.

 

Trong đôi mắt anh khi ngước lên, ánh nhìn đậm sắc dục và rực lửa. Con ngươi sẫm màu dập dờn, như thể vừa say đắm, vừa không thể kiềm chế.

 

"Jeong Se Jin."

 

Giọng anh trầm hơn mọi khi, nhưng vẫn rõ ràng và – như mọi lần – vô cùng nhã nhặn.

 

"Tôi là người có thể cho cậu nhiều thứ hơn cậu tưởng đấy."

 

Mùi pheromone thường ngày nặng nề như gỗ ẩm, giờ lại tươi sáng như một bông hoa nở rộ. Giống như hương thơm ngọt ngào quyến rũ côn trùng, thứ mùi hương ấy khiến đầu tôi quay cuồng.

 

"Dù có mất gì đi nữa, cậu cũng chẳng thiệt đâu. Thế nên cứ nói ra điều mình muốn."

 

"…Tôi không mong muốn điều gì cả."

 

Tôi cố nói bằng tất cả sự chân thành. Nhưng có lẽ anh vẫn cảm nhận được sự dao động trong lòng tôi.

 

Bởi ngay sau đó, Kwon I Do khẽ nheo mắt cười một cách ung dung.

 

"Vậy thì… để sau một tuần nữa tôi nghe câu trả lời."

 

Anh đáp lại như thế rồi ngồi thẳng dậy. Từ hàng ghế sau, anh lấy ra một túi giấy và đưa về phía tôi.

 

"Nhận đi. Đây là nước hoa mà tôi đã nói."

 

Trên chiếc túi giấy buộc nơ trắng là tên thương hiệu mỹ phẩm mà chúng tôi từng trò chuyện. Nhìn vào bên trong, tôi thấy một chiếc hộp trắng tinh. Mùi hương dịu nhẹ lan tỏa từ túi giấy – hẳn là lúc nãy tôi không cảm nhận được do pheromone của anh quá mạnh.

 

"Cảm ơn. Tôi sẽ dùng cẩn thận."

 

Nước hoa đối với tôi là thứ xa lạ – chỉ có vài lần thư ký Kim đưa cho vài chai để dùng thử. Đa phần đều là những mùi pha tạp, giả pheromone – chỉ để 'giả làm omega'. Mặc dù hoàn toàn vô dụng.

 

"Chắc là mỗi lần dùng, tôi sẽ nhớ đến anh."

 

"…" – Tôi buột miệng nói ra, và ngay lập tức Kwon I Do khựng lại.

 

Anh khẽ thở ra, chớp mắt chậm rãi, rồi bật cười – như tự nói với chính mình.

 

"Không biết là cậu cố tình hay vô ý nữa..."

 

Gương mặt anh lúc ấy trông rất mãn nguyện. Nụ cười mỏng trên môi anh khiến cả tôi cũng thấy lòng nhẹ bẫng theo.

 

"Vào thôi. Cậu chắc cũng mệt rồi."

 

Tôi không mở hộp nước hoa ra ngay. Tôi định khi về phòng sẽ mở sau. Dù sao thì… tôi cũng nghĩ pheromone của Kwon I Do sẽ khiến tôi nhớ đến anh nhiều hơn cả mùi nước hoa. Nhưng điều đó, tôi không nói ra.

 

Sau đó...

Lọ nước hoa mà Kwon I Do tặng là một chiếc chai màu xanh lá trong suốt, có gắn cánh hoa vải và vài viên đá nhỏ. Nắp chai là một viên bi tròn, còn chiếc nơ quấn quanh cổ chai nhìn như đôi cánh bán trong suốt.

 

Lấy cảm hứng từ hoa linh lan, thiết kế của nó trong sáng đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.

 

Ban đầu là mùi hương thanh mát, nhưng theo thời gian, nó dần chuyển thành hương hoa dịu nhẹ. Mùi thơm còn sót lại không quá nồng – giống như mùi sữa tắm chứa hoa nhài và hoa hồng mà tôi từng dùng gần đây.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương thơm ấy. Sau chút đắn đo, tôi chiết một ít nước hoa sang chiếc lọ nhỏ đi kèm.

 

Sáng hôm sau, tôi nói với Kwon I Do – khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà:

 

"Anh chờ chút, đưa tay cho tôi."

 

"Tay?"

 

Hôm nay, như mọi lần, Kwon I Do vẫn chỉnh chu đến hoàn hảo – bộ vest trơn không họa tiết, áo ghi-lê hai nút ôm sát người. Cà vạt hơi ánh xám, nếu nhìn kỹ sẽ thấy logo thương hiệu nhỏ xíu in chìm bên dưới.

 

"Tự nhiên bắt tôi đưa tay ra là sao…"

 

Dù có vẻ hơi ngạc nhiên, anh vẫn không nói gì mà đưa tay về phía tôi. Bàn tay xoay ngửa, từng đốt tay dài hơn tôi một đốt, rõ ràng là lớn hơn. Khi tôi nhẹ nhàng khép tay mình ôm lấy tay anh, Kwon I Do chỉ lặng lẽ dõi theo mọi động tác tôi làm.

 

“...Cậu định xịt nước hoa sao?”

 

“Vâng, là lọ anh tặng tôi hôm qua đấy.”

 

Tôi không xịt lên cổ tay, mà chọn phần mu bàn tay. Sau khi xịt xong, tôi đưa bàn tay trống còn lại về phía anh. Dù hơi ngại khi nói thế, nhưng anh lại giống như một chú cún đã được dạy dỗ rất ngoan, lặng lẽ đưa cả tay còn lại cho tôi. Tôi nhẹ nhàng ghép hai mu bàn tay của anh lại với nhau, môi cũng khẽ cong lên theo.

 

“Tôi nghe nói, với người làm công việc văn phòng thì xịt nước hoa lên mu bàn tay sẽ giữ mùi lâu hơn là ở cổ tay đấy ạ.”

 

Kwon I Do nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt chậm rãi như đang hỏi: “Vậy thì sao?” Tôi đưa lọ nước hoa đã chiết ra cho anh, ngẩng đầu lên để ánh mắt hai người chạm nhau.

 

“Vậy nên, cho đến khi mùi hương này phai đi... anh sẽ nhớ đến tôi, phải không?”

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.