[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 20

Căn phòng tôi từng dùng ở nhà chính là một gian nhỏ gần ngay lối vào. Vừa đuổi tôi ra khỏi nhà, họ đã lập tức sửa sang lại, giờ thì nơi đó trở thành chỗ nghỉ cho người làm. Bên trong còn có một nhà vệ sinh nho nhỏ, nên dùng tạm cũng không đến nỗi tệ.

 

Tôi ngồi yên lặng trong phòng khách cho đến khi trời tối. Cha thì không rời khỏi thư phòng, mẹ cũng không xuống từ tầng hai. Có lẽ trừ khi cả căn nhà này bốc cháy, họ cũng sẽ chẳng bao giờ bước xuống chỗ tôi đang ngồi.

 

Cứ thế ngồi một mình trơ trọi suốt hai tiếng. Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Bầu trời xám xịt, mặt trời đã khuất, mây đen vần vũ, và những giọt mưa lặng lẽ rơi trong bóng tối.

 

"Không phải là ăn trộm, chỉ là muốn xem trước một chút thôi."

 

Tôi dán mắt vào khung cảnh mưa rơi, vô hồn. Vừa lặp đi lặp lại những lời cha đã nói, vừa cân nhắc cái gì là việc nên làm, cái gì là việc không nên.

 

"Con là anh hùng của công ty này, Se Jin à."

 

Tôi đâu muốn làm anh hùng. Tôi chỉ muốn được làm con trai ông ấy thôi. Một mong muốn đơn giản như thế mà ông cũng chẳng thể cho tôi, lại còn mong mỏi những điều to tát đến vậy. Ông chưa từng hỏi tôi muốn gì. Chỉ biết ép buộc tôi làm tròn nghĩa vụ, mà chẳng cho tôi lấy một quyền lợi.

 

"Nếu Kwon I Do biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ hủy hôn."

 

Tôi đã cố gắng gom hết can đảm để nói, nhưng cha chẳng hề mảy may bận tâm. Chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi, như thể đang nói: “Đương nhiên mà, sao lại nói điều hiển nhiên thế.”

 

"Hủy hôn gì chứ. Hai đứa có từng cưới xin gì đâu."

 

Phải rồi, đúng là như thế. Chúng tôi chưa từng kết hôn. Chỉ là một lời hứa không kỳ hạn, thế thôi.

 

"Nghĩ cho kỹ đi. Nếu con không mang thứ đó về, con nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ suôn sẻ sao?"

 

"...Hả?"

 

"Không đâu, thằng đó nhất định sẽ bỏ mày thôi."

 

Sàn nhà như muốn nuốt chửng tôi. Cảm giác như bị rơi vào một cái hố sâu, chân từ từ, từ từ chìm xuống. Bàn tay cha đặt lên vai tôi nặng như một khối chì.

 

"Mày có biết chúng ta đã từ chối bao nhiêu mối trong thời gian qua không? Dù không hoàn hảo, nhưng cũng là những nhà tử tế. Từ chối hết sạch, danh tiếng nhà ta bị ảnh hưởng đến mức nào, mày có biết không?"

 

Tôi không phải không hiểu sự lo lắng của cha. Đây đúng là một cơ hội trời cho, nếu để lỡ sẽ chẳng bao giờ có lại. Nhưng, những thành tựu lớn thì luôn đi kèm rủi ro lớn – điều đó đồng nghĩa với việc phải đánh đổi rất nhiều.

 

"Nếu thằng đó mà đá mày thì—"

 

"..."

 

Câu nói cuối khiến tôi lạnh cả người. Trong đầu tôi hiện lên cảnh cậu ấy rời bỏ tôi, rõ ràng đến mức khiến da gà nổi lên. Đôi mắt lạnh lùng, và câu nói sắc như dao vang lên từ miệng cậu.

 

"Đáng lẽ tôi không nên tin cậu."

 

"Se Jin à."

 

Giật mình, tôi ngẩng đầu lên. Không biết từ lúc nào, tôi đã cúi gằm mặt nhìn chằm chằm sàn nhà. Chớp mắt ngơ ngác, cha lại tiến đến gần và nắm lấy vai tôi.

 

"Con nhớ đây là cơ hội cuối cùng chứ?" (^^ ê thằng cha này cứ đổi giọng với em bé đọc bực bội nha)

 

Tôi linh cảm điều gì đó chẳng lành. Như thể tôi đã từng nghe lời sắp tới trước đây, và đôi mắt tham lam kia đang chuẩn bị thốt ra điều đó.

 

"Nghe lời cha đi."

 

Câu dạo đầu thấp giọng không cho tôi lựa chọn. Như thể câu trả lời tất yếu là gật đầu, ông nhẹ nhàng động viên tôi bằng giọng ôn tồn.

 

"Chỉ cần con mang tài liệu đó về đây."

 

“Chỉ có gia đình là có thể tin tưởng.”


 Tôi đã muốn hỏi lắm rồi. Trong cái gọi là “gia đình” ấy, liệu tôi có được tính vào không. Một đứa con trai không thể trở thành anh hùng như tôi, liệu có còn chỗ đứng nào không.

 

“Giờ mày cũng chẳng còn là giám đốc nữa, nếu bị vứt bỏ như thế thì còn làm được gì chứ.”


 Tôi vẫn luôn sống bằng cách giải quyết những vấn đề trước mắt. Chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi, chỉ luôn cố dẹp yên mâu thuẫn xảy ra ở hiện tại. Vậy mà lần này... tôi lại cứ mãi nghĩ về những điều phía sau. Trái tim lay động như chiếc phao lênh đênh giữa biển giờ như sắp lật úp, không còn điểm tựa.

 

“Chỉ cần mày làm tốt phần mình là được. Kể cả thằng đó có ruồng bỏ mày thì mày vẫn còn nơi để quay về mà.”


 Liệu tôi thật sự còn nơi để quay về sao? Kể cả khi bị Kwon I Do vứt bỏ, hoặc kể cả khi bị hủy hôn... Liệu cha có thất vọng về tôi không? Có phải ông sẽ lạnh lùng vứt bỏ tôi, cho rằng tôi đã hết giá trị sử dụng?

 

“Mày biết ai là người nuôi dưỡng một đứa kém cỏi như mày tới tận bây giờ không?”


 “…Dạ, con biết mà.”


 Làm sao tôi không biết được chứ. Nếu không phải là cha, thì đã chẳng có ai muốn nhặt một đứa như tôi về nuôi.

 

“Vậy là được rồi. Là con trai của ta, tất nhiên phải biết điều mới phải.”


Cảm giác lúc ấy không thể diễn tả được thành lời. Không phải nghẹn, cũng không phải đau ở đâu cả, mà cứ như có gì đó đang sộc ra khỏi người tôi, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút, thứ bị đè nén trong lòng sẽ bùng nổ ngay lập tức.

 

“Giả sử Jeong Se Jin có người yêu đi.”


 Tôi đã muốn hỏi Kwon I Do. Rằng anh ấy sẽ làm gì nếu mình trót lấy đi món đồ của người mình yêu. Nếu tôi hỏi được câu đó, có lẽ tôi đã có thể đưa ra một quyết định khôn ngoan hơn.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua. Mưa phùn dần chuyển thành mưa bụi nhẹ, cảm giác buồn nôn trong bụng cũng vừa kịp lắng xuống. Khi ấy, Min Jae – người ra ngoài từ trước – trở về nhà. Cậu ta bước vào nhà mà chẳng mảy may đề phòng gì, nhưng vừa nhìn thấy tôi ra đón, mặt liền cứng đờ.

 

Từ đầu đến chân đều chải chuốt kỹ lưỡng, đến mức khiến người ta phải thốt lên rằng đúng là bản sao của mẹ tôi.

 

“Về rồi à? Về sớm nhỉ.”


 “...Anh, anh…!”


 Min Jae trừng mắt, suýt nữa thì há hốc mồm mà ngã ngửa ra sau. Nhìn gương mặt kinh hãi của cậu ta, chắc là không thể ngờ tôi lại có mặt ở đây. Cha đúng là vô tâm, chắc cũng không báo gì cho Min Jae hay Seo Young về việc tôi sẽ đến.

 

“Anh… sao lại ở nhà…”


Cậu ta bước thẳng tới, mùi hương thơm nhè nhẹ thoảng qua – có lẽ là nước hoa. Tuy nét mặt vẫn cứng đờ, nhưng ánh mắt thì lại lóe lên chút kỳ lạ. Và chẳng hiểu sao, với vẻ mặt như đang mong ngóng điều gì, anh ta hỏi luôn:

 

“Bị hủy hôn rồi hả?”


 “….”


 Nếu thật sự là bị hủy hôn thì tôi còn chẳng được phép bước chân vào ngôi nhà này đâu. Mặc dù… có lẽ sắp bị rồi cũng nên.

 

“Cha gọi về ăn tối thôi.”


Chỉ với một câu đó, ánh hy vọng trên mặt Min Jae liền vụt tắt. Đã thế này mà còn không biết che giấu cảm xúc thì sau này ra ngoài xã hội định sống sao đây chứ. Dù thật ra người thiệt cũng chẳng phải cậu ta mà là mấy người cấp dưới kia.

 

“Em nhuộm tóc rồi nhỉ.”


Tôi liếc nhìn mái tóc cậu ta đã đổi sang màu tối hơn, khẽ cong khóe môi. Nói thế nào nhỉ… Vẻ ngông nghênh trước đây giờ đã dịu đi trông thấy. Dù vậy, vì giống mẹ nên về ngoại hình thì đúng là đẹp thật.

 

“Hợp lắm đó.”


 “….”


Tôi chỉ buông một câu khen nhẹ nhàng, vậy mà Min Jae lại quay ngoắt đầu đi, lấy tay che miệng rồi ho khan mấy tiếng. Nhìn đôi tai đỏ ửng lên thế kia, chẳng hiểu sao tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì.

 

“…Cái áo đó là gì đấy? Lần đầu thấy anh mặc.”


Ánh mắt sắc sảo của cậu ta nhanh chóng lướt qua bộ vest tôi đang mặc. Là người thích thời trang nên cậu ta đoán ra ngay không phải đồ của tôi. Mà, nếu là tài năng thì chắc cũng được tính là một dạng.

 

“Dáng áo này không phải kiểu may sẵn đâu…”


Tôi cũng đã có cảm giác ấy khi mặc vào. Bộ vest màu tím than có hoa văn sọc mờ không hề giống hàng may sẵn – mọi đường nét đều vừa khít với dáng người tôi. Dài tay vừa phải, eo không rộng quá… tất cả đều vừa vặn một cách hoàn hảo.

 

“Là quà tặng đó.”


 “Quà á? Ai mà—…”


Min Jae nhăn mặt hỏi, nhưng rồi lại mím môi như vừa nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt. Có lẽ đã đoán ra người tặng là ai. Tôi cũng chẳng buồn xác nhận, chỉ khẽ nhún vai.

 

Min Jae không đi lên phòng ngay mà theo tôi vào phòng khách. Khi tôi bảo rửa tay trước đã, cậu ta liền nổi quạu, bảo tôi xem cậu ta là con nít chắc. Tôi nói chỉ để trêu thôi, vậy mà cậu ta lẩm bẩm khó chịu rồi cũng ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.

 

“….”


 “….”


Tất nhiên, dù cùng ngồi một chỗ, giữa hai chúng tôi chẳng có lấy một câu chuyện nào. Giờ mà hỏi thăm tình hình gần đây thì ngại, còn muốn moi một chủ đề nào khác thì tôi lại chẳng đủ sức.

 

“Jeong Se Jin.”


Người không chịu nổi sự im lặng trước lại là Min Jae. Cậu ta vắt chéo chân, khẽ đung đưa rồi chần chừ lên tiếng.

 

“…Thằng đó đối xử với anh có tốt không?”

 

A, chủ đề này có hơi khó nói đấy.

 

“Nghe nói tính khí Kwon I Do thô bạo lắm. Cả giới đều biết rồi, chắc anh cũng từng nghe chứ gì.”

 

“Ừm...”

 

Tôi khẽ rên khẽ một tiếng, chân mày hơi chau lại. Đúng như Min Jae nói, tôi cũng đã nghe nhiều lời đồn về Kwon I Do. Nhưng con người thực tế mà tôi gặp lại khác xa với những gì thiên hạ bàn tán.

 

“Hắn không chửi mắng hay làm gì anh chứ?”

 

“Không đâu. Anh ấy đối xử rất tốt, còn dùng kính ngữ nữa.”

 

“...Cái gì? Cái tên đó mà lại dùng kính ngữ á?”

 

Min Jae tròn xoe mắt, vẻ không tin nổi. Có vẻ thứ khiến cậu ta ngạc nhiên nhất lại là việc Kwon I Do dùng kính ngữ, chứ không phải chuyện được đối xử tử tế.

 

“Hôm lễ đính hôn cũng dùng kính ngữ còn gì.”

 

“Cái đó là vì có người lớn ở đó chứ sao.”

 

Tôi không biết “người lớn” mà Min Jae nói đến là ai, nhưng chắc chắn không phải vì lý do đó. Nếu thật sự xem là người lớn, anh ấy đã không nói chuyện với cha tôi kiểu như vậy.

 

“Thật sự là đối xử rất tốt. Cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng lắm.”

 

“Điên thật rồi.”

 

Kwon I Do vẫn hay nói tôi nhẹ nhàng, nhưng người thật sự nhẹ nhàng lại là anh ấy. Luôn dùng kính ngữ một cách tự nhiên, đối xử với tôi như người ngang hàng. Thỉnh thoảng có hơi áp đặt, nhưng đó vốn là bản tính. Là người luôn đứng trên người khác, vậy nên nếu không như thế mới là lạ.

 

“…Vậy anh cảm thấy hài lòng chứ? Với cuộc sống hôn nhân hiện tại ấy.”

 

Min Jae thả chân đang bắt chéo xuống, vẻ mặt thoáng căng thẳng. Cậu ta đang run nhẹ, chắc hẳn rất lo lắng. Gương mặt giống mẹ, nhưng thói quen khi lo lắng lại y hệt cha.

 

“Này, tôi đang hỏi là anh có hài lòng không mà.”

 

Nói cho đúng thì đây không phải là cuộc hôn nhân, chỉ là lễ đính hôn thôi. Mà ngay cả điều đó, chúng tôi có đang sống như một cặp hôn phu đúng nghĩa không thì cũng khó mà nói. Thay vì chỉ ra điều đó, tôi quyết định lái sang chuyện khác ở mức vừa phải.

 

“Đúng là ngoài cậu ra thì chẳng ai quan tâm đến anh.”

 

“…"

 

Gương mặt Min Jae cứng đờ. Như thể vừa bị tạt nguyên thùng nước dơ lên người, sắc mặt bỗng trở nên lạnh tanh. Môi cậu ta mím chặt, sống mũi hơi nhăn lại.

 

“Đệt, đừng có xưng anh nghe gớm quá.”

 

Và thế là cậu ta đứng phắt dậy, rời khỏi phòng khách với những bước chân đầy giận dữ. Ai nhìn cũng thấy cậu ấy đang bực thật, nhưng tôi không định giữ lại.

 

Ban đầu tôi định ở lại một đêm, nhưng vừa ăn xong là tôi rời khỏi nhà ngay. Cha còn giục tôi đi sớm, chỉ có Min Jae là cắn môi, gương mặt phức tạp. Có lẽ là do cuộc nói chuyện ban chiều vẫn còn vương lại.

 

Vì tài xế đã tan làm nên người cầm lái là thư ký Kim. Lúc đón tôi cũng là anh ấy, nên lần này đưa về cũng vậy. Tôi không từ chối, cứ thế lên xe do thư ký Kim lái.

 

“A, đừng về nhà Kwon I Do, đưa tôi đến căn hộ cũ nhé.”

 

“...Ý cậu là nơi cậu từng sống trước đây ạ?”

 

Thư ký Kim đang định nổ máy thì khựng lại, tay vẫn đặt trên cần số. Sau đó quay sang nhìn tôi, như thể không chắc mình có nghe đúng không.

 

“Nếu không nhớ đường thì để tôi lái.”

 

“….”

 

Tôi đùa như vậy, anh ấy cũng không nói gì mà cứ thế cho xe lăn bánh. Có lẽ vì từng là tài xế riêng của cha tôi, tay lái rất vững. Thật ra còn hơn cả tài xế hiện tại nữa.

 

“May quá, tôi đã nhờ người đến dọn dẹp sẵn.”

 

Trước khi dọn đến nhà Kwon I Do, tôi chưa từng có ý định bán căn hộ cũ. Không phải vì tiếc nuối, mà là tôi tin chắc mình sẽ quay lại sớm thôi. Nếu trống không thì sẽ bất tiện lắm.

 

“Giám đốc.”

 

“Giờ tôi không còn là giám đốc nữa.”

 

Cuối cùng, tôi cũng nói ra điều mình cứ trì hoãn mãi với thư ký Kim. Lúc tôi thăng chức thì anh ta đổi cách gọi rất nhanh, thế mà giờ thất nghiệp rồi thì chẳng thấy động tĩnh gì. Sau khi liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, anh ta lập tức đổi giọng.

 

“Cậu chủ.”

 

“Anh cứ nói tiếp đi.”

 

Phụt, một tiếng nhỏ như tiếng hơi xì. "Cậu chủ"—mỗi lần nghe thấy lại có cảm giác vừa ngứa ngáy vừa gượng gạo. Và đây cũng là cách xưng hô mà Lee Tae Sung tuyệt đối không thể dùng.

 

“Tôi có thể hỏi... tại sao cậu lại về căn hộ không ạ?”

 

Giọng thư ký Kim có phần lo lắng. Có vẻ anh ấy nghĩ tôi về lại đó vì không muốn ở cạnh Kwon I Do. Nghĩ đến đó lại thấy buồn cười, khiến tôi bất giác bật cười.

 

“Anh nghĩ Kwon I Do bắt nạt tôi à?”

 

Quản gia Moon còn khen trông tôi tươi tỉnh hơn mà, không hiểu sao Min Jae và thư ký Kim lại cứ nghi ngờ anh ấy. Đến cả Seo Young vốn vô tâm cũng nhìn tôi rời nhà với ánh mắt ái ngại. Không biết là do tôi không giỏi giấu cảm xúc, hay do mọi người lo lắng quá mức.

 

“Không đâu, thật ra… trông cậu có vẻ ổn hơn nhiều.”

 

Thư ký Kim vốn không biết nói dối, thành thật thừa nhận. Anh ấy còn bảo gần đây tôi không cần dùng thuốc ngủ nữa, nên im lặng cũng khiến anh ấy thấy lo.

 

“…Tôi vẫn còn nhiều thuốc lắm.”

 

“Dạo này tôi không có hứng ăn uống gì cả.”

 

Bên ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu nặng hạt. Những giọt mưa lăn dài để lại vệt nước trên mặt kính. Thư ký Kim bật cần gạt nước rồi nhẹ nhàng hỏi:

 

“Căn hộ cũ, cậu vẫn giữ lại vì định ghé qua thỉnh thoảng sao?”

 

“Ừm, một phần là vậy…”

 

Giá mà được dầm mưa một chút thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc là mặc đồ thế này thì không ổn chút nào.

 

“Dù sao cũng cần có một nơi để quay về chứ.”

 

Lời nói ấy vô thức bật ra khỏi miệng. Thư ký Kim không đáp, chỉ yên lặng mím môi. Có thể là anh ấy không biết nên nói gì, nhưng chính vì không cố gắng gượng gạo an ủi tôi mà tôi mới thấy thoải mái khi ở cạnh anh ấy.

 

Suốt quãng đường còn lại, thư ký Kim không hỏi thêm điều gì. Chỉ nói duy nhất một câu: nếu mệt thì hãy ngủ một chút. Dù tôi không buồn ngủ lắm, nhưng vẫn tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại.

 

“Đến nơi rồi ạ.”

 

Tôi mở mắt theo tiếng gọi của thư ký Kim, mưa bên ngoài vẫn rơi đều. Có lẽ vì biết tôi thích mưa nên anh ấy đã đỗ xe ở bãi ngoài trời. Anh ấy xuống trước, mở ô rồi vòng ra phía sau mở cửa xe cho tôi.

 

“Anh cũng ác thật đấy. Không cho tôi dầm mưa, chỉ được ngắm thôi à?”

 

“Nếu bị mưa dính vào, cậu sẽ cảm lạnh mất.”

 

Tôi buột miệng nói đùa, nhưng thư ký Kim đáp lại một cách rất nghiêm túc. Chính anh ấy mới là người đang đứng giữa mưa mà chẳng che chắn gì kia kìa.

 

“Coi chừng anh mới là người bị cảm đấy.”

 

Tôi bước xuống xe rồi cầm lấy chiếc ô trong tay thư ký Kim. Có lẽ anh ấy định đưa tôi đến tận cửa, nhưng tôi không muốn được tiễn đưa một cách trang trọng đến thế. Tôi che ô cho mình, rồi hất đầu về phía ghế lái như ra hiệu. Anh ấy nhăn mặt khó chịu.

 

“Vào đi. Cảm ơn anh vì đã lái xe.”

 

“…Vậy tôi xin phép đi trước.”

 

Đúng là người biết điều. Anh ấy hiểu rõ nếu có cố tranh luận gì thì tôi cũng không nhượng bộ. Tôi đợi cậu ấy quay lại xe, sau đó mới chầm chậm quay người bước về phía tòa nhà.

 

Cuối cùng, tôi đã quay lại nơi này.

 

Mọi chuyện xảy ra gần đây bỗng trở nên xa vời như một giấc mơ. Cảm giác an yên mới chớm nở trong lòng cũng dần tan biến mà tôi chẳng nhận ra. Nếu cuối cùng vẫn là trở về, thì giá như ngay từ đầu tôi đừng rời đi thì hơn. Lẽ ra tôi không nên mơ mộng về một chốn nào khác có thể thay thế.

 

Từng bước chân, từng hơi thở đều mang mùi của cơn mưa: mùi đất ẩm ướt, mùi cỏ tươi, mùi gỗ nhè nhẹ hòa lẫn trong làn không khí đầy ẩm ướt.

 

“…”

 

Tôi chững lại.

 

Dưới bầu trời đêm xám xịt, trước lối vào tòa nhà, có ai đó đang đứng chờ. Một tay cầm ô, ánh mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ trên cổ tay trái.

 

“…Kwon I Do?”

 

Giọng tôi nhỏ đến mức gần như bị nuốt mất trong tiếng mưa, vậy mà anh ấy vẫn lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh bắt gặp tôi từ khoảng cách xa, như thể vừa nhìn thấy điều mình chờ đợi từ rất lâu. Tôi đứng im như bị đóng đinh, còn anh thì chầm chậm tiến lại gần.

 

“…”

 

“…”

 

Cảm giác như đang mơ vậy.

 

Từng bước chân anh tiến đến, tim tôi đập theo nhịp mưa rơi. Tôi nhìn anh không chớp mắt, và chỉ khi anh còn cách tôi khoảng ba bước, tôi mới lắp bắp cất lời:

 

“…Tại sao…”

 

“…”

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

Kwon I Do nhìn tôi, ánh mắt không hề lay động. Trong màn mưa tối mờ, từng đường nét của anh vẫn rõ ràng đến lạ. Đôi mắt dài sắc sảo, sống mũi cao thẳng, bờ môi khép chặt như đang kiềm nén điều gì đó. Anh chớp mắt chậm rãi rồi nhẹ giọng đáp:

 

“Chỉ là... trùng hợp thôi.”

 

Mưa rơi lộp độp trên mặt ô. Người ta hay bảo, nếu sự trùng hợp lặp lại đủ nhiều, thì đó là định mệnh. Nhưng nếu cố tình tạo ra một “trùng hợp”, liệu còn có thể gọi là trùng hợp không?

 

“Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua.”

 

Chẳng ai lại tiện đường ngang qua nơi tôi sống cả. Mà lại là trong đêm mưa, tay cầm ô, đứng lặng lẽ như thế. Không lý nào lại là ngẫu nhiên.

 

“Chỉ là… tôi muốn biết, khi nào thì cậu sẽ quay lại.”

 

Nực cười thật. Nhưng chỉ cần nghe câu đó thôi, tôi đã cảm thấy như mình thực sự đã quay về. Không phải về nhà cũ, cũng không phải về căn hộ thân quen. Mà là trở về nơi có một người đang chờ tôi—chỉ một lời nói của Kwon I Do thôi cũng đủ.

 

“Trễ mất rồi.”

 

Anh thì thầm, trong giọng nói là chút nuối tiếc không thể che giấu. Suốt cả ngày, kể cả khi đối mặt với người thân, tôi cũng chưa từng thấy ai bộc lộ nỗi nhớ rõ ràng như cách anh đang làm lúc này.

 

“Anh có thích dầm mưa không?”

 

Tôi bất chợt hỏi, tay hạ chiếc ô xuống. Ô rơi xuống nền đất ướt đẫm, lật ngửa. Tôi bước về phía anh một bước. Kwon I Do nghiêng chiếc ô về phía tôi, che mưa cho cả hai.

 

“Sau này… chắc tôi sẽ thích.”

 

Chỉ là đúng lúc, hay là đã hiểu ý nhau?

 

Mi mắt khẽ khép lại. Mọi thứ dần chìm vào bóng tối. Hơi thở của Kwon I Do áp sát. Giữa mùi đất ẩm và cơn mưa, một làn hương pheromone dịu nhẹ len vào mũi tôi. Đôi môi anh chạm vào tôi—nhẹ nhàng, dè dặt. Dưới chiếc ô, hai bờ môi tìm đến nhau, mang theo từng rung động không rõ là của ai.

 

Mưa đã bắt đầu ngớt. Nhưng chúng tôi vẫn chưa rời khỏi chiếc ô ấy. Một lúc rất lâu sau….

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.