[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 19

Bức tường thành cao ngất vẫn chẳng thay đổi gì so với ký ức thuở nhỏ. Hồi ấy, khi lần đầu tiên đến đây, bức tường xám xịt ấy đã khiến tôi sợ đến phát run. Dường như tôi từng tin chắc rằng, nếu bước vào trong, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể bước ra ngoài được nữa.

 

Rốt cuộc, nỗi sợ đó chỉ đúng một nửa. Ban đầu, tôi đã sống những ngày chẳng khác gì bị giam lỏng, nhưng cuối cùng thì lại bị chính nơi này đuổi ra ngoài. Cái suy nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời trong vòng rào này, may mắn thay, chỉ là điều tưởng tượng không thể thành hiện thực.

 

"Cậu chủ."

 

Thư ký Kim – người đang đứng cạnh tôi – cất tiếng hỏi khẽ:


 "Cậu có sao không ạ?"

 

Tôi phải cố gắng lắm mới có thể dứt ánh nhìn ra khỏi đỉnh bức tường cao vời ấy.


 "Ừ, tôi không sao."

 

Đây là nhà chính. Là nơi có cha mẹ, Min Jae và Seo Young đang sống. Là ngôi nhà mà tôi từng ở từ nhỏ cho đến khi bước sang tuổi hai mươi và bị buộc phải rời khỏi dưới ý kiến của cha.

 

"Ta vào thôi."

 

“Có lẽ cậu nên về nhà chính một chuyến.”


Hôm ấy, sau khi nghe lời thư ký Kim, tôi đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu kịch bản. Cha gọi tôi về là có chuyện gì? Lỡ Min Jae gây chuyện thì sao? Hay là... Kwon I Do không cần tôi nữa và muốn trả tôi lại?

 

Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với suy đoán ấy, thư ký Kim lại kể lại lời cha tôi bằng vẻ mặt chẳng giấu nổi vẻ miễn cưỡng:

 

“Ngài nói muốn dùng bữa cùng gia đình.”

 

Một câu nói vừa đột ngột vừa lạ lùng. Không, phải nói là đến mức khiến tôi bối rối. Một bữa ăn gia đình, mà lại gọi tôi về? Vốn dĩ, trong cái khái niệm "gia đình" mà cha tôi nhắc đến, chắc chắn sẽ không bao gồm tôi.

 

“…Có vẻ ngài ấy có điều muốn nói.”

 

Phải rồi. Hẳn là có chuyện gì đó khác. Chỉ là, điều ấy không được giao cho thư ký Kim truyền đạt.

 

Dù thế nào thì, đó là lý do tôi có mặt tại nhà chính sau một thời gian dài. Ngay khi tôi bảo sẽ về nhà một chút, Kwon I Do chỉ thản nhiên nói:

 

“Tôi sẽ đưa cậu đi.”

 

Người bận rộn như anh, làm sao mà rảnh được chứ. Huống chi người lái xe cũng không phải anh mà là tài xế riêng.

 

“Không sao đâu. Tôi đã nhờ thư ký Kim tới đón rồi.”


 Tôi nghĩ, vẻ mặt không vui của anh lúc ấy chỉ là do tôi nhìn nhầm. Dù có thật thì, chỉ cần chớp mắt một cái là cảm giác khó chịu ấy cũng biến mất thôi.

 

“Tôi sẽ ở lại một đêm, nên nhân tiện bảo cậu Lee Tae Sung nghỉ ngơi đi. Phúc lợi cho cậu ấy tệ quá rồi.”


 Tôi nói đùa thế thôi. Thật ra tôi cũng muốn về ngay trong ngày, nhưng chẳng thể loại trừ khả năng bị Min Jae giữ lại. Đi hai chuyến thì phiền, nên giải quyết luôn một lần cho rồi.

 

Kwon I Do chỉ cười khẽ như thể thấy thú vị, rồi đưa ra một cách giải quyết rất đơn giản:

 

“Vậy thì trả phúc lợi bằng tiền là được nhỉ.”

 

Thế là, vì tất cả những lý do đó, tôi mới khoác lại bộ vest sau một thời gian dài. Bộ đồ được chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ, không biết sao lại vừa vặn hoàn hảo với cơ thể tôi. Sơ mi, cà vạt, thêm chiếc áo khoác ngoài – khoác lên người là cảm giác như quay lại thời còn làm giám đốc vậy.

 

"Cậu chủ đến rồi ạ?"

 

Băng qua cánh cổng lớn và khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, phía trước chính là lối vào nhà. Tuy không lớn bằng nhà của Kwon I Do, nhưng cũng chẳng thể gọi là nhỏ. Tôi mỉm cười, hướng về phía người quản gia đã ra đón trước cửa.

 

"Lâu rồi mới gặp lại, bác quản gia."

 

Bà cụ mặc váy phồng kia chính là người đã nuôi dưỡng tôi thay cha mẹ bận rộn, và cũng là người chăm sóc cả Min Jae lẫn Seo Young. Khi toàn bộ người làm trong nhà quay lưng với tôi, chỉ có bà là lén mang đồ ăn cho tôi. Từ lúc rời khỏi nhà, tôi không có lý do gì để liên lạc với bà, nên lần gặp lại này đã là sau mấy năm trời.

 

"Trời ơi, chắc cuộc sống hôn nhân của cậu tốt lắm phải không. Nhìn mặt mày hồng hào hẳn ra."

 

"Ha ha… chắc là do ăn uống đầy đủ quá."


 Tôi cúi người nhẹ để bà có thể chạm tay vào mặt mình. Bàn tay giờ đã nhăn nheo vì tuổi tác, làn da thô ráp ấy vuốt nhẹ má tôi như đang vỗ về đứa trẻ. Bà xoay mặt tôi qua lại để nhìn kỹ hơn, rồi khi phía sau có người cất tiếng, bà lập tức lùi lại.

 

"Se Jin à?"

 

Là mẹ tôi. Mái tóc dài được búi gọn, váy liền thân ôm dáng chẳng một nếp nhăn – bà lúc nào cũng như chim công thích chưng diện, chẳng để lộ chút sơ hở nào.

 

"Đi đường vất vả rồi. Cha con đang ở thư phòng đấy, vào chào đi."

 

Giữa tôi và mẹ luôn là mối quan hệ lưng chừng. Hỏi là có thân không thì không hẳn, nhưng bảo là xa cách cũng chẳng đúng. Sống cùng nhau hơn mười năm trời, số lần nói chuyện chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

"Con vào nhé. Thư ký Kim, cái đó đưa cho người này là được."


 Tôi ra hiệu cho thư ký Kim rồi bước vào trong. Anh ấy trao túi quà đang cầm cho người giúp việc gần đó – đó là món quà mà Kwon I Do đưa cho tôi mang đến nhà.

 

"Là rượu vang. Chắc để ở nhiệt độ phòng là được đấy. Anh Kwon I Do bảo mang theo để dùng trong bữa ăn."

 

Chỉ nhìn thôi cũng thấy đó là loại rượu đắt tiền, được cất giữ trong hầm rượu của nhà anh. Có vẻ như sưu tập rượu là sở thích của anh – hầm rượu rộng lớn, phân loại theo quốc gia, năm sản xuất, loại rượu. Khung cảnh tráng lệ đến mức choáng ngợp, nhưng tôi vẫn không ngạc nhiên lắm cho đến khi anh đưa cho tôi một chai rượu.

 

“…Anh định đưa cái này cho tôi bây giờ thật sao?”

 

“Ừ, cậu không thích rượu vang à?”

 

Đó là chai rượu có giá hơn năm chục triệu won. Nhưng vấn đề không nằm ở giá tiền – mà là loại rượu ấy quý đến mức dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhìn nhãn chai và con số ghi trên đó là biết ngay.

 

“Chỉ là một bữa ăn thôi mà… Như thế này, chẳng phải quá mức rồi sao?”

 

“Quá mức gì chứ.”

 

Kwon I Do lập tức lắc đầu, dứt khoát như thể không thể nào hiểu nổi câu nói ấy là gì. Rồi anh ấy thêm vào một câu, chẳng rõ là nói đùa hay thật lòng.

 

“Người không xứng đáng nhất với căn nhà đó lại chính là cậu, Jeong Se Jin.”

 

Gõ gõ.

 

“Thưa cha, con là Jeong Se Jin.”

 

“Vào đi.”

 

Giọng nói nặng nề của cha vang lên từ sau cánh cửa gỗ dày. Tôi cẩn trọng mở cửa bước vào, và thay vì ngồi sau bàn làm việc, cha tôi đang đứng bên phía phải của thư phòng, tay cầm gậy đánh golf. Dường như ông đang luyện gạt bóng.

 

“Cha gọi con đến ạ?”

 

“Ừ.”

 

Đầu gậy chạm nhẹ vào quả bóng golf, quả bóng lăn lăn một vòng rồi trượt sát mép lỗ và dừng lại. Cha tôi tặc lưỡi, không thèm quay sang nhìn tôi mà nói ngay:

 

“Thằng đó dạo này sao rồi?”

 

Vào thẳng vấn đề, không vòng vo. Ông đặt quả bóng lại chỗ cũ, xoay vai lấy lại tư thế.

 

“Cha hỏi anh Kwon I Do?”

 

“…Vâng, cũng tạm ổn.”

 

Trước mặt Kwon I Do thì luôn kính cẩn gọi là “anh,” còn giờ cha tôi lại thản nhiên gọi là “thằng đó.” Ngay từ đầu tôi đã biết ông không ưa gì anh ấy, nhưng giờ thì cảm giác như sự thù địch đã rõ ràng hẳn lên.

 

“Cũng không tệ lắm đâu ạ.”

 

Pực,

 

lần này quả bóng lăn vào thẳng lỗ. Cha tôi mỉm cười hài lòng, đặt gậy lên vai.

 

“Chưa có tin gì về đứa nhỏ à?”

 

“….”

 

Tôi từ từ cúi mắt xuống. Có lẽ đây mới là điều ông thật sự muốn hỏi ngay từ đầu. Tôi không biết nên cảm ơn vì ông hỏi thăm chuyện chung sống trước, hay thấy buồn vì chẳng mấy bận tâm đến cuộc sống của tôi.

 

“Chưa có gì đáng nói, thưa cha.”

 

“Hừ.”

 

Cha tôi thở hắt ra một tiếng như chẳng thể tin nổi. Ông nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Ông gõ nhẹ vai bằng gậy golf rồi chậm rãi bước về phía bàn làm việc.

 

“Ta đã đợi đến khi xong đợt  kỳ phát tình mới cho gọi, thế mà…”

 

Tôi giữ lưng thẳng tắp, miệng mím chặt. Dù rõ ràng đang đứng vững, tôi vẫn thấy như mình đang từ từ chìm xuống đất. Vai tôi chùng xuống, đầu cũng vô thức cúi thấp.

 

“Cái đó cũng chưa à?”

 

“…Nếu cha nói đến chuyện đó thì…”

 

“Chậc, nói đến thế mà còn chưa hiểu à.”

 

Cha tôi nhăn nhó mặt mày, bắt đầu lục lọi đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, như đang tìm gì đó.

 

“Dù chưa cưới chính thức, nhưng sống chung thì cũng phải đến mức ấy rồi chứ?”

 

Tới đây tôi mới hiểu ra “chuyện đó” là gì. Nói thẳng ra là: ông đang hỏi tôi đã ngủ với Kwon I Do chưa.

 

“Cha…”

 

“Nói đi.”

 

Cha vẫn quay lưng lại, tiếp tục sắp xếp giấy tờ. Chọn vài tờ, chỉnh lại ngay ngắn, rồi lại lấy thêm mấy tờ khác để qua bên. Có vẻ ông chẳng định quay lại nhìn tôi khi nói chuyện.

 

“Kwon I Do… có vẻ không muốn có con cho đến khi sắp xếp xong mọi giấy tờ.”

 

Tôi còn nhớ rõ anh ấy từng bảo rằng không mong chờ điều đó ở tôi. Khi chu kỳ phát tình đến, anh cũng không làm gì cả. Điều đó cho thấy anh ấy không có ý định có con với tôi.

 

Nhưng cha tôi thì muốn có cháu, vậy là mong muốn của hai người đang hoàn toàn trái ngược nhau.

 

“…Gì cơ?”

 

Cha tôi hoảng hốt quay lại, tay vẫn cầm xấp giấy. Đôi mắt trừng lớn như không tin vào điều mình vừa nghe. Tôi siết chặt nắm tay, cố giữ giọng thật bình tĩnh.

 

“Con đã nói về kế hoạch sinh con… nhưng anh ấy nói, anh ấy không muốn điều đó.”

 

“Thằng đó nói thế à?”

 

Ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao của cha tôi chĩa thẳng về phía tôi. Nếu tôi không trả lời thẳng thắn ngay, có lẽ ông sẽ nổi giận lôi đình. Dù vậy, tôi cũng chỉ có một câu duy nhất để đáp.

 

“Vâng. Anh Kwon I Do đã nói như vậy.”

 

“….”

 

Sự im lặng ngột ngạt bao trùm khắp thư phòng. Không khí đột ngột lặng thinh đến khó chịu, nhưng tôi cũng chẳng thể mở lời. Tôi chỉ cúi mắt chờ đợi lời tiếp theo thì nghe thấy tiếng cha tôi nghiến răng.

 

“Thằng khốn kiếp…”

 

Sao ông lại giận đến vậy? Tôi có con với Kwon I Do thì ông được lợi gì cơ chứ?

 

“Thế còn con, Se Jin? Con cũng chỉ im lặng gật đầu à?”

 

“…Vâng.”

 

“Đúng là đồ ngu đần mà!”

 

Cha tôi quát lớn rồi ném thẳng cây gậy golf xuống sàn. Gậy vỡ làm đôi, mảnh vụn lăn lóc khắp nơi. Ông sải bước đến gần, rồi bất ngờ nắm chặt hai vai tôi bằng cả hai tay.

 

“Ý kiến của thằng đó không quan trọng. Dù thế nào cũng phải có con với nó. Hiểu chưa?”

 

Đôi mắt mở to trừng trừng ánh lên vẻ bất an rõ rệt. Đây vốn chẳng phải chuyện gì đáng để kích động đến thế, nhưng phản ứng của cha lại quá mức kỳ lạ.

 

“...Việc đó không phải muốn là được.”

 

“Sao lại không được hả? Tao nhớ là tụi mày… à, Omega các người cảm thấy ham muốn khi ngửi phải pheromone đúng không? Mày là Omega trội cơ mà…”

 

Đến đó thì cha tôi bỗng khựng lại. Có lẽ ông vừa chợt nhớ ra rằng tôi vốn không có pheromone. Tiếng nghiến răng răng rắc lại vang lên rít bên tai tôi.

 

“Đúng là vô dụng.”

 

“....”

 

Tôi khẽ cắn vào trong má để kiềm chế cảm xúc. Ý tôi không phải là vì pheromone. Tôi chỉ định giải thích, nhưng cha lại mất kiên nhẫn mà gạt ngang lời.

 

“Ít nhất trong thời kỳ phát tình cũng phải làm gì đó chứ. Mang tiếng là một Omega trội mà lại không dụ dỗ nổi một Alpha, nghe có ra thể thống gì không?”

 

Nói chính xác thì tôi chưa từng cố gắng quyến rũ anh ấy. Mà dù có làm gì đi nữa, nếu Kwon I Do không muốn thì tôi cũng không thể có thai được.

 

Để Omega mang thai, Alpha buộc phải thực hiện thắt nút (knotting). Phải đưa sâu vào, giữ nguyên không rút ra, rồi bơm đầy tinh dịch trong thời gian dài. Quan trọng nhất là: việc đó phụ thuộc hoàn toàn vào ý chí của Alpha.

 

“Hồ sơ gì chứ… cái thằng ngay cả chuyện đính hôn cũng không đồng ý công khai mà lại dám mở miệng nói đến hồ sơ sao?”

 

“...Không cho công khai việc đính hôn ạ?”

 

Tôi hỏi lại, cha liền buông tay khỏi vai tôi. Tuy không mạnh lắm nhưng đủ khiến tôi loạng choạng trong chốc lát. Sau khi đứng thẳng dậy, tôi bắt gặp ánh mắt đầy phức tạp của ông.

 

“Bên Seon Ho đang chặn tất cả các bài báo.”

 

Nghe thì có vẻ không quá kỳ lạ. Vốn dĩ từ đầu đã có kế hoạch trì hoãn việc công bố chính thức mà. Nhưng giọng cha tôi lại bỗng trở nên đầy phẫn nộ, như thể mọi chuyện không đơn giản vậy.

 

“Con cũng biết là giới truyền thông lan tin nhanh đến mức nào đúng không? Nếu tin tức đã rò rỉ thì lẽ ra phải tràn lan rồi chứ, vậy mà cả ngành báo chí đều im như thóc. Biết vì sao không? Seon Ho đang kiểm soát tất cả đấy, hiểu không?”

 

“…”

 

“Nó không định cưới mày đâu. Nó chỉ giữ mày làm con tin thôi. Cái thằng khốn rắn độc ấy…”

 

Giờ thì tôi mới hiểu vì sao cha lại ám ảnh với chuyện có cháu đến vậy. Ông muốn có một mối liên kết giữa Hae Shin và Seon Ho. Khi cả hai vẫn chưa công khai mối quan hệ, ông tin rằng đứa con giữa tôi và Kwon I Do sẽ trở thành cầu nối đó.

 

“...Cha có gì cần từ Hae Shin sao, đến mức phải dùng con làm vật trao đổi?”

 

Thế nhưng, điều tôi không hiểu còn nhiều hơn cả chuyện đó. Trước hết là lý do khiến cuộc hôn nhân này diễn ra.

 

Kwon I Do rốt cuộc nhận được lợi lộc gì từ việc đính hôn với tôi?

 

“Chính vì không biết điều đó nên chúng ta mới rơi vào tình cảnh này đấy!”

 

Cha tôi quát lớn, rồi đi vòng vòng khắp thư phòng như thể có lửa đốt trong người.

 

“Trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí cả. Không phải người thừa kế, cũng không cần tiền, vậy thì thằng đó lấy mày – một Omega như mày – để làm gì chứ?”

 

Đó là một câu hỏi hợp lý. Cũng là mối nghi ngờ tôi luôn mang trong lòng mỗi lần nói chuyện với Kwon I Do. Chỉ là, nỗi bất an mà cha tôi mang theo còn lớn gấp nhiều lần của tôi.

 

“Lẽ ra ngay từ lúc chỉ là đính hôn đã phải điều tra kỹ càng rồi…”

 

Những lời ông lẩm bẩm giờ chỉ toàn trách bản thân đã sơ suất và chửi Kwon I Do là kẻ xảo trá. Nghe cứ như thể Kwon I Do đã lừa lọc ông ký vào một bản hợp đồng tồi tệ.

 

“Cha.”

 

Cuối cùng, tôi cũng mở lời với câu hỏi mà bản thân không hề muốn hỏi. Là điều mà tôi cố tình lờ đi, dù đã linh cảm từ lâu.

 

“Anh Kwon I Do đã hứa sẽ đưa gì cho cha?”

 

Hóa ra tôi thực sự chỉ là món đồ được đem ra trao đổi. Một quân cờ trong ván bài làm ăn, một tấm vé để cha tôi vươn tay giành lấy cơ hội. Tôi không muốn biết giá trị bản thân là bao nhiêu. Tôi cũng không muốn nghe xem mình đã bị bán với giá rẻ mạt như thế nào, đã được thương lượng theo điều kiện nào, hoặc phải mặc cả bao nhiêu lần.

 

“Hệ thống bảo mật của Seon Ho Electronics.”

 

Nhưng cha tôi lại thản nhiên trả lời bằng giọng dửng dưng. Đứng yên một chỗ, đôi mắt ông chất chứa đầy sự tham lam.

 

“Chúng nó nói nếu ta giao Omega bên ta cho Seon Ho, thì sẽ cho phép chúng ta được quyền tiếp cận hệ thống sẽ được tích hợp vào ứng dụng sắp tới. Ngoài cái đó ra thì mày không cần biết thêm gì nữa.”

 

“Omega bên ta” sao… Có lẽ nên thấy may vì ông còn dùng từ “bên ta.”

 

“Thế nhưng mấy ngày trôi qua mà bên đó chẳng liên lạc gì cả. Mỗi lần tao gọi trước thì toàn viện cớ bận rộn để từ chối…”

 

“…Không có hợp đồng bằng văn bản sao?”

 

Tôi hỏi thử. Dù sao thì trong làm ăn, hợp đồng có chữ ký là điều bắt buộc. Vậy mà sắc mặt cha tôi đột ngột trở nên trắng bệch, thở dài một hơi dài thật dài.

 

“Cái thằng xảo quyệt đó chỉ đưa tiền đầu tư thôi. Nói là vì rủi ro bị rò rỉ nên hợp đồng không lập, cứ cầm tiền đặt cọc mà tin tưởng đi. Nghe có vẻ hợp lý nên tao mới tin sái cổ, và giờ thì ra nông nỗi này đây.”

 

Có vẻ cha tôi đã bị lời ngon tiếng ngọt của Kwon I Do dụ dỗ và chấp nhận hợp đồng miệng. Dù xưa nay ông chưa từng hành động liều lĩnh, nhưng với đối tượng như Kwon I Do thì… cũng không có gì lạ. Bằng cái cách nói chuyện áp đảo, luân phiên đưa ra niềm tin và sự bất an, anh ta chắc hẳn đã dồn cha tôi đến tận chân tường.

 

Dù vậy… vẫn có gì đó cứ khiến tôi cảm thấy là lạ…

 

“Con biết trong thời gian này có bao nhiêu lời cầu hôn gửi đến không? Không phải Seon Ho, nhưng cũng có rất nhiều đối tượng tốt! Từ chối tất cả, để rồi hình ảnh công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào, con có biết không?”

 

Tôi không thể nói là mình không hiểu nỗi bất an của cha. Đây là cơ hội đến vào thời điểm tuyệt vời, và nếu lỡ mất thì e là chẳng bao giờ có lại. Chỉ là… cái giá phải trả cho thành công càng lớn thì rủi ro cũng tỷ lệ thuận theo.

 

“Nếu thằng đó vứt bỏ mày thì sao…”

 

“....”

 

Câu nói ấy khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh anh ấy rời bỏ tôi, ánh mắt lạnh tanh, và cả giọng nói sắc lẻm ấy…

 

‘Đáng lẽ tôi không nên tin cậu.’

 

“Se Jin à.”

 

Tôi giật mình ngẩng đầu. Không biết từ lúc nào, tôi đã gục mặt nhìn xuống đất. Chớp mắt ngơ ngác, tôi thấy cha lại tiến tới, đặt tay lên vai tôi lần nữa.

 

“Con còn nhớ đây là cơ hội cuối cùng không?”

 

Một cảm giác rợn ngợp tràn lên. Tôi như biết trước ông sắp nói gì. Đôi mắt thèm khát đó sắp thốt ra điều mà tôi đã lờ mờ đoán được từ lâu.

 

“Hãy nghe lời cha lần này.

 

Câu nói mở đầu nhỏ nhẹ ấy không hề để lại cho tôi chút lựa chọn nào. Như thể việc gật đầu đồng ý là điều hiển nhiên vậy, ông dùng giọng trấn an mà thúc giục tôi.

 

“Hãy mang về cho cha một tài liệu.”

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.