[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 18

Tôi không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí này. Tôi có cảm giác rằng nếu mở miệng không khéo, tâm trạng của Kwon I Do sẽ càng trở nên tồi tệ hơn. Anh lặng lẽ nhìn nước trà đang lan ra rồi đặt tách xuống bàn với một tiếng "cạch".

 

“Không phải đang chờ nghe cậu xin lỗi đâu.”

 

Thế nhưng... nhìn anh, rõ ràng trông chẳng vui vẻ gì cả.

 

Thời gian tôi ở cùng Lee Tae Sung thực sự rất ngắn, so với những lúc bên Kwon I Do. Nhiều lắm cũng chỉ là vài tiếng vào buổi sáng, mà cả hai thường im lặng đọc sách, ít khi trò chuyện. Trái lại, Kwon I Do luôn dành vài tiếng vào mỗi buổi tối để nói chuyện với tôi.

 

Vậy thì tại sao anh lại khó chịu đến thế?

 

Tôi không hỏi ra miệng mà chỉ lặng lẽ siết chặt tay dưới gầm bàn. Nếu không làm vậy, tôi sợ mình sẽ không chịu nổi cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Trước cả khi kịp thắc mắc vì sao anh khó chịu, thì sự thấu hiểu đã kịp đến trước, khiến môi tôi bất giác động đậy.

 

“…Hay mình lắp đèn cho nhà kính nhé.”

 

Kwon I Do chớp mắt chậm rãi, như thể đang hỏi: “Em đang nói gì thế?”. Tôi hơi lúng túng, khẽ nhíu mắt một chút rồi tiếp lời:

 

“Như vậy thì, sau giờ làm… anh cũng có thể đến và ở lại đây với tôi thêm một chút nữa.”

 

Thật lòng mà nói thì, đây là một lời bao biện chẳng mấy hợp lý. Tôi cũng hơi lo, không biết nói vậy có khiến anh cảm thấy vô lý không. Nhưng… tôi thật sự chẳng nghĩ ra được gì khác có thể nói lúc này.

 

“Cũng không hẳn là để thay thế, nhưng mà… thời gian đó, ở đây vẫn chưa có ai ngồi cùng tôi cả.”

 

“…”

 

Nếu nhà kính được lắp thêm đèn, thì cả khi mặt trời lặn chúng tôi vẫn có thể ở lại nói chuyện. Đoạn đường đến đây tuy hơi tối, nhưng nếu cùng nhau đi thì cũng không đến nỗi đáng sợ, phải không?

 

Tất nhiên… tất cả đều phụ thuộc vào việc Kwon I Do có đồng ý hay không.

 

“Nếu anh không thích thì…”

 

“Không. Làm vậy đi.”

 

Anh ngắt lời ngay lập tức. Một tay anh che môi, cổ họng khẽ động như đang gắng điều chỉnh giọng nói có phần gượng gạo. Và rồi, câu tiếp theo anh nói ra, nhẹ đến mức khiến tai tôi như bị ve vuốt.

 

“Làm theo ý cậu đi.”

 

Trong đôi mắt hé lộ khỏi bàn tay, ánh lên một nụ cười dịu dàng. Cứ như chưa từng tỏ ra khó chịu, như thể mọi chuyện nãy giờ chỉ là hiểu lầm. Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

“Jeong Se Jin, cậu thật sự…”

 

“Rất dịu dàng, đúng không?”

 

Tôi cố ý trêu nhẹ, thì thấy Kwon I Do bật cười khẽ. Không khí căng thẳng đã dịu lại, mùi hương pheromone đặc trưng của anh cũng nhẹ nhàng lan tỏa. Tôi nghĩ mãi cũng vẫn thấy, người dịu dàng hơn, thật ra là anh.

 

“Mà… không phải giờ này vẫn còn sớm sao? Anh đã tan làm rồi à?”

 

Sáng nay, Kwon I Do rời khỏi nhà ngay sau bữa sáng. Anh chẳng nói gì về việc sẽ về sớm, cũng không bảo rằng sẽ ghé qua nhà kính. Vẫn mặc nguyên bộ âu phục đó… mà giờ này về thì đúng là lạ thật.

 

“Tôi còn phải quay lại văn phòng. Chỉ ghé qua một lát thôi. Tiện thể… cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

 

“Chuyện gì vậy?”

 

“Chiều nay, bác sĩ riêng của cậu sẽ tới.”

 

Vừa nghe đến hai chữ "bác sĩ riêng", ký ức lập tức hiện về. Là ngày sau khi tôi trải qua kỳ phát tình, khi đang ở dưới tầng hầm, Kwon I Do từng đề nghị làm xét nghiệm pheromone.

 

“Khoảng 1 giờ chiều sẽ tới. Ăn trưa xong rồi đi kiểm tra là vừa. Buổi chiều cậu không có lịch gì đặc biệt chứ?”

 

“Không… tôi không có lịch gì cả.”

 

Tôi nào có việc gì ngoài loanh quanh trong vườn đâu. Cùng lắm là đi dạo một chút thôi mà.

 

“Chắc là chỉ lấy máu xét nghiệm thôi. Tôi sẽ ở bên cạnh, đừng lo lắng quá.”

 

“…”

 

Nghe cứ như tôi là trẻ con sợ tiêm vậy. Kiểm tra pheromone thì cũng chỉ là lấy ít máu, đúng như lời anh nói thôi mà.

 

“Người đang lo là anh mới đúng đấy.”

 

“Đúng vậy. Vì lo cho cậu nên tôi mới tới đây.”

 

Anh nói câu ấy với giọng điệu nhẹ hẫng như chẳng có gì, khiến tôi chẳng kịp phản bác. Kwon I Do cầm lấy tập thơ tôi vừa đặt xuống và lật giở trang đầu tiên.

 

“Thế cậu đã nghĩ ra muốn lấy đồ gì chưa?”

 

“À, cái đó…”

 

Chuyện chọn một món đồ đổi lấy việc nhận chìa khóa xe đã là chuyện từ một tuần trước. Dù anh không nhắc lại, tôi cũng đã suy nghĩ xem nên chọn gì thì hợp.

 

“Nếu được thì tôi xin lọ nước hoa mà lần trước anh từng nhắc đến.”

 

“Nước hoa tôi nói? Loại của hãng G ấy hả?”

 

“Vâng, chính là nó.”

 

Tôi nghĩ đó là lựa chọn phù hợp – vừa khiến Kwon I Do hài lòng, vừa không quá khó xử về sau. Dù không rõ loại nào, nhưng đã là thứ anh từng nhắc thì hẳn sẽ là món anh ưng ý.

 

“Thông minh đấy.”

 

Anh bất chợt bật cười, nhếch môi rất khẽ. Ánh mắt vẫn dán vào tập thơ.

 

“Chưa biết là nước hoa gì, nhưng vì nó xuất phát từ miệng cậu nên tôi nghĩ chắc cậu sẽ không từ chối – có phải không?”

 

“…”

 

Tôi khẽ giật mình, vai run lên một cái. May là anh đang mải nhìn sách nên tôi kịp giữ lại vẻ bình thản trước khi bị anh phát hiện. Thế nhưng, anh vẫn quay sang nhìn tôi với ánh mắt như phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.

 

“Không phủ nhận à?”

 

“… Tôi vốn không thích nói dối nếu biết chắc sẽ bị phát hiện.”

 

Biết thế thì còn tỏ vẻ am hiểu làm gì. Chỉ cần anh ấy hỏi mùi hương đó là gì, thì sẽ bị lộ ngay.

 

“Không phải tôi muốn sở hữu nó, nhưng tôi thấy tò mò. Vì anh Kwon I Do nói rằng nó sẽ rất hợp với tôi… nên tôi cũng có chút hứng thú. …Như vậy không được sao?”

 

“Không, tất nhiên là được rồi.”

 

Anh đặt cuốn thi tập xuống, khóe môi khẽ nhếch lên trong sự hài lòng. Vẻ mặt đầy hứng thú, như thể vừa nghe được một điều thú vị.

 

“Nếu tò mò, thì phải sở hữu mới được.”

 

Đó là điều mà chỉ riêng Kwon I Do mới có thể nói ra một cách tự nhiên như thế. Vì anh thực sự là người có thể biến mọi tò mò thành hiện thực. Bởi anh có đủ cả năng lực lẫn điều kiện để làm điều đó.

 

“Loại nước hoa tôi nói đến được lấy cảm hứng từ hoa linh lan.”

 

Anh ấy bắt đầu giải thích mùi hương bằng giọng nói điềm đạm và thanh lịch quen thuộc. Mỗi năm lại có một thiết kế mới, và chỉ nhập về khoảng 100 chai trong nước. Khi anh nói trên toàn thế giới cũng chỉ có khoảng 4.500 chai, tôi không khỏi lúng túng và che giấu vẻ ngượng ngùng của mình.

 

“… Hóa ra là bản giới hạn.”

 

“Cũng không đến mức khó tìm.”

 

Anh giơ tay trái lên xem đồng hồ trên cổ tay. Chiếc đồng hồ kim loại xen giữa sắc bạc và vàng rất hợp với chiếc nhẫn đính hôn. Có lẽ là loại có hiển thị ngày tháng, nên anh hơi cau mày để ước lượng thời gian còn lại.

 

“Vừa hay, cũng sắp đến ngày đặt trước rồi…”

 

Kwon I Do khẽ hạ giọng rồi mím môi lại. Đôi môi khép chặt thành một đường thẳng không hề hé mở trong một khoảng thời gian dài. Tôi định hỏi anh sao lại như vậy thì anh bất ngờ buông một câu:

 

“Tôi muốn hỏi một điều.”

 

“Vâng?”

 

“Giả sử Jeong Se Jin có người mình yêu đi.”

 

“… Ừm…”

 

Một câu hỏi quá đỗi bất ngờ. Lại còn chẳng hề liên quan đến câu chuyện nãy giờ. Khi tôi không hiểu và định hỏi lại, Kwon I Do tiếp lời, nói rằng đây chỉ là một ví dụ thôi.

 

“Người đó định đánh cắp một thứ gì đó từ Jeong Se Jin. Và nếu mất đi thứ đó, cậu sẽ phải gánh chịu tổn thất rất lớn.”

 

Người mình yêu lại đi trộm gì đó của mình? Tôi thoáng nghĩ có khi nào anh đang nói đến sách, nhưng anh không để tôi có thời gian hỏi lại. Chỉ lặng lẽ siết lấy cổ tay đeo đồng hồ bằng tay phải và bình thản nói thêm:

 

“Trong trường hợp này thì có hai lựa chọn: Một là sẵn sàng trao đi, hai là giấu đi và không đưa.”

 

“…”

 

“Nếu là Jeong Se Jin, cậu sẽ làm gì?”

 

Ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi. Biểu cảm của Kwon I Do nghiêm túc đến mức không thể xem đây chỉ là một ví dụ thông thường. Đôi mắt anh trầm lắng đến nỗi, trong một thoáng, tôi thấy chúng có phần yếu đuối.

 

“… Tôi nghĩ, tôi sẽ hỏi lý do trước.”

 

Hỏi lý do? Kwon I Do dường như đang chờ câu trả lời ấy, ánh mắt như trói chặt tôi, không cho tôi né tránh. Tôi cụp mắt xuống, chậm rãi nói tiếp.

 

“Tôi sẽ hỏi người đó… vì sao lại cần thứ đó.”

 

Nếu là thứ cần thiết đến mức phải đánh cắp, thì tôi nghĩ mình cũng có thể sẵn sàng trao đi. Còn tùy vào tổn thất mà tôi phải gánh, nhưng nếu là người mình yêu, thì có lẽ tôi sẽ muốn làm mọi thứ cho người ấy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có gì quý giá đến mức không thể để mất.

 

“Tôi không nghĩ người mình yêu lại là kiểu người tùy tiện đi lấy trộm của người khác.”

 

Tôi thậm chí còn chưa từng yêu ai. Chưa từng có một mối tình thực sự. Nhưng không hiểu sao, tôi lại nghĩ như vậy. Người ấy… chẳng có lý do gì để phải đánh cắp của người khác.

 

“Nếu hỏi xong rồi mà thấy thật sự cần thiết, tôi sẽ đưa thôi.”

 

“…”

 

“Vì nếu phải trộm, hẳn là người ấy có nỗi khổ tâm nào đó.”

 

Khi nói đến đây, tôi chợt thấy bầu không khí trở nên quá đỗi gượng gạo. Dù nhà kính này ấm áp là thế, mà cuộc trò chuyện lại lạnh lẽo đến lạ. Không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là một giả định mà thôi.

 

“Tất nhiên, bị thiệt hại thì cũng khó xử thật… nhưng nếu chỉ mất một món đồ mà đổi lại được điểm cộng, thì cũng đáng mà.”

 

Câu cuối gần như là đùa. Tôi không mong anh ấy sẽ cười, chỉ hy vọng không khí sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng Kwon I Do chỉ khẽ thốt lên với vẻ mặt mông lung:

 

“… Thì ra là vậy.”

 

Tôi thấy bối rối. Một câu trả lời vụng về như vậy mà anh ấy lại lắng nghe với sự nghiêm túc đến mức khiến tôi ngại ngùng. Tôi hỏi liệu câu trả lời đó có giúp ích gì không, thì anh ấy đáp ngay, như thể điều đó là lẽ đương nhiên.

 

“Tất nhiên rồi. Rất nhiều nữa là đằng khác.”

 

“….”

 

Không biết vì sao, nhưng có vẻ thực sự đã giúp anh ấy rất nhiều. Nên mới có thể nở nụ cười sảng khoái như vậy, với vẻ mặt nhẹ nhõm đến thế.

 

“Cậu nói đúng. Tôi cũng hiểu được rằng Jeong Se Jin là kiểu người nếu yêu ai rồi thì sẽ cho đi tất cả.”

 

“Ừm… cũng có thể…”

 

“Nhưng tôi thì không làm được như vậy. Không thể cho đi.”

 

Kwon I Do bật cười khẽ, rồi từ tốn đứng dậy khỏi ghế. Một cánh hoa rơi trên nền đất bị nghiền bẹp dưới gót giày sạch sẽ của anh, trông như vừa được đánh bóng. Dù nhìn thế nào, tôi cũng chỉ thấy đó là hành động có chủ ý.

 

"Chủ trương của tôi là không để bất cứ thứ gì của mình bị lấy đi."

 

"......."

 

Rốt cuộc thì ai đủ gan để lấy cái gì đó từ tay Kwon I Do cơ chứ? Nếu trót dại mà lấy nhầm, có khi phải trả giá gấp đôi.

 

"À thì… nếu tôi tự tay đưa đi thì lại là chuyện khác."

 

Vừa nói, anh vừa đưa tay ra với một nụ cười dịu dàng. Bàn tay mở ra, hướng lên trời—không có gì trong lòng bàn tay ấy. Tôi còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu ý nghĩa của cử chỉ đó thì anh khẽ nhúc nhích ngón tay.

 

"Giờ thì vào nhà thôi."

 

Tôi phản xạ đặt tay mình lên tay Kwon I Do. Giống như hôm lễ đính hôn, anh cẩn thận siết chặt lấy tay tôi. Nhiệt độ lành lạnh từ tay anh lại mang theo một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

 

Đúng như lời Kwon I Do nói, đầu giờ chiều bác sĩ chủ trị đã tới. Cô tự giới thiệu mình là giáo sư Shim, là bác sĩ phụ trách khoa chuyên nghiên cứu về thể trạng đặc thù tại bệnh viện Seon Ho.

 

Cô lấy máu và thực hiện một số xét nghiệm, rồi cũng hỏi han kỹ càng xem tôi có thấy chỗ nào không thoải mái không.

 

Kết quả thì... hoàn toàn bình thường. Trừ những điểm vốn đã bất thường từ trước, không có gì đặc biệt cả. Nồng độ pheromone, tình trạng sức khỏe nói chung, thậm chí còn ở mức tốt hơn bình thường.

 

Điều đó hiển nhiên thôi. Tôi ăn ngủ đầy đủ, nếu vẫn có vấn đề thì mới là chuyện lạ. Duy có việc chu kỳ không đều là hơi rắc rối, nhưng giáo sư Shim lại nói điều đó cũng chẳng đáng lo.

 

"Có thể đây là hiện tượng thường xảy ra ở những cặp đôi đã đánh dấu, nhưng thỉnh thoảng nếu pheromone của đối phương hợp với cơ thể, chu kỳ cũng sẽ tự điều chỉnh để đồng bộ dần."

 

Lúc nói câu đó, ánh mắt giáo sư Shim nhìn thẳng về phía Kwon I Do. Nói cách khác, việc chu kỳ của tôi bị kéo sớm là do phản ứng với pheromone của anh ấy. Vì anh ấy quá mạnh mẽ, lại thêm việc tôi không có miễn dịch với pheromone alpha.

 

"Có lẽ trong vòng nửa năm nữa sẽ ổn định, và khi hai người hoàn toàn đồng bộ thì cơ thể sẽ bước vào giai đoạn ổn định."

 

Thật là một tình huống khó xử. Chúng tôi đâu có phải vợ chồng, mà nếu chu kỳ đồng bộ thì biết phải làm sao? Nếu mục tiêu của Kwon I Do là con cái thì có thể là chuyện đáng mừng, nhưng anh đã sớm khẳng định rằng mình không mong muốn điều đó.

 

"Sức khỏe không có vấn đề gì là tốt rồi."

 

Khi giáo sư Shim nói vậy, tôi theo phản xạ lảng tránh ánh mắt của Kwon I Do. Bởi vì tôi không thể quên được phản ứng của cha mình khi nghe điều tương tự trước đây. Giờ thì đến việc tính chu kỳ cũng trở nên vô nghĩa, không biết Kwon I Do sẽ nghĩ tôi vô dụng đến mức nào nữa.

 

"Vậy là tốt rồi."

 

Nhưng đúng lúc tôi đang ngập trong những suy nghĩ tiêu cực, một câu nói trầm thấp liền len lỏi vào tai tôi. Giọng anh hoàn toàn khác với cha tôi—là một cảm giác yên tâm.

 

"Chỉ cần thế là đủ."

 

Cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm. Dù chẳng có gì thực sự được giải quyết, thậm chí còn nghe được rằng pheromone của Kwon I Do mới là giải pháp duy nhất cho kỳ phát tình của tôi.

 

Dù sao thì, kết quả không có gì bất thường, Kwon I Do sau đó cũng rời đi để quay lại công ty khi nhận được cuộc gọi từ thư ký. Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt tiếc nuối, bảo rằng tối nay tôi phải ăn tối một mình. Tôi đã nói rồi mà, ăn một mình cũng đâu sao.

 

"…Nhưng cái cảm giác tiếc nuối mới là vấn đề."

 

Tôi thở dài rồi thả mình sâu xuống bồn tắm. Hơi nước từ nước nóng bốc lên lãng đãng. Không phải loại muối tắm thơm như lần trước, chỉ là thứ gì đó anh đã dặn người làm chuẩn bị sẵn sau bữa tối.

 

“Đừng đợi, cứ đi ngủ trước nhé.”

 

Lòng tôi rối bời, như thể có hàng ngàn suy nghĩ cứ chồng chất rồi lại tan biến, rồi lại trỗi dậy. Nguyên nhân của tất cả điều này… chính là Kwon I Do.

 

Chỉ mới một tháng trước, anh vẫn là người xa lạ, vậy mà giờ đã là vị hôn phu của tôi. Thái độ anh dành cho tôi dường như đang chỉ về một sự thật mà tôi chẳng thể nào phủ nhận nổi.

 

Hình như anh thích tôi. Dù không phải là yêu, thì ít nhất cũng là một dạng cảm tình. Cách anh lo lắng, quan tâm, trân trọng tôi—tất cả đều giống như biểu hiện của một tình cảm thật sự.

 

Thành thật mà nói, nếu bảo tôi không nhận ra thì là nói dối. Chỉ là tôi không dám thừa nhận thôi. Ngay từ đầu, tôi đã có linh cảm rồi, chỉ là liên tục phủ nhận bởi vì mọi thứ quá vô lý, quá khác thường.

 

Vấn đề là… tôi có cảm giác, chẳng bao lâu nữa, tôi cũng sẽ mang trong lòng một tình cảm mà bản thân không thể gánh nổi.

 

Người ta nói khi có được sự yên ổn, thứ đầu tiên họ tìm kiếm là người để trao gửi con tim. Vì tận cùng của cô đơn chính là nỗi buồn trống trải, và càng có nhiều khoảng trống thì lại càng muốn lấp đầy. Sự yên ổn mà tôi chưa từng có, khi bước vào căn nhà này, đã trở nên đủ lớn để ôm trọn lấy anh.

 

Rốt cuộc là từ khi nào?

 

Lúc tôi nhận ra sự khó chịu trong anh là ghen tuông, hay khi ánh mắt anh khiến tôi kích thích đến mức phải tự giải quyết? Khi kỳ phát tình mà tôi luôn trải qua một mình, lại có anh bên cạnh lần đầu tiên? Hay là khi anh cố gắng sắp xếp thời gian chỉ vì tôi?

 

Có quá nhiều khả năng nên lại càng khó tìm ra câu trả lời. Hoặc cũng có thể… ngay từ đầu, đây đã là một câu hỏi không thể có đáp án.

 

"......."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời qua khung kính trong suốt. Mặt trời đang dần lặn, ánh tím loang như màu nước nhuộm lên nền trời. Tôi từng đùa rằng ước gì từ bồn tắm có thể nhìn thấy bầu trời, và giờ thì thật sự có thể.

 

"Se Jin à."

 

Giờ nghĩ lại, anh đã gọi tôi là Se Jin. Nụ hôn tự nhiên bao nhiêu, thì cách anh dỗ tôi khi khóc lại lóng ngóng đến lạ. Dẫu thế, mỗi lần chạm nhẹ vào tai tôi, lại thuần thục như thể đó là chuyện thường ngày.

 

"Se Jin, hửm..."

 

Trước khi suy nghĩ quá xa, tôi đứng dậy khỏi bồn tắm. Vừa lau sơ mái tóc ướt, tôi khoác nhẹ một chiếc áo choàng rồi rời khỏi phòng tắm. Dưới chân nhỏ giọt vài giọt nước, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm.

 

Vừa về đến phòng, điện thoại liền reo lên đúng lúc. Là Thư ký Kim. Chỉ cần nhìn thấy tên thôi mà trong tôi đã dâng lên cảm giác căng thẳng không tên. Tôi cố trấn an lòng mình rồi bình thản nhấc máy.

 

"Vâng, Thư ký Kim."

 

“ Giám đốc, là tôi đây”

 

Giọng xưng hô quen thuộc, đã nghe biết bao lần. Dù giờ không còn là giám đốc nữa. Nhưng chưa kịp nhắc lại chuyện đó thì giọng nói cứng nhắc của Thư ký Kim đã vang lên.

 

"Cậu sẽ sớm phải về thăm nhà chính."





Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.