[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 17

Mấy ngày liền, tôi dành buổi sáng để đọc cuốn sách "Nguồn gốc của nước hoa". Trong lúc đó, Lee Tae Sung cũng đọc xong một quyển sách, và khi lật đến trang cuối, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oan ức. Ý là tại sao tôi lại gợi ý cho cậu một cuốn truyện buồn như vậy. Nhưng khi tôi hỏi có phải vì buồn do nội dung tệ quá không, thì lại bảo không phải thế.

 

Trong thời gian đó, tôi còn phát hiện ra một chuyện: Kwon I Do đã đọc hết tất cả sách trong thư phòng. Tôi chỉ thuận miệng hỏi: “Không lẽ anh đọc hết rồi à?”, thì anh ấy lại đáp bằng vẻ mặt thản nhiên, “Không đọc thì để lên kệ làm gì?”, thế là tôi hiểu ra. Anh ấy đúng là… giống như một con quái vật. Chắc chắn mỗi ngày anh dùng đến 72 tiếng.

 

Theo lời Lee Tae Sung thì Kwon I Do hầu như không có ngày nghỉ, hôm nào cũng ra ngoài làm việc. Trong suốt thời gian làm đội trưởng bảo vệ, cậu chưa từng thấy anh ấy lười biếng một lần nào. Tôi vốn sống cũng không rảnh rỗi gì, vậy mà khi nghe nói anh ấy không có cả cuối tuần, tôi đã sốc đến cứng cả người.

 

Dĩ nhiên, điều khiến tôi bối rối nhất là khi tôi hỏi: “Vậy chẳng phải cậu cũng không được nghỉ sao, Tae Sung?”, thì cậu ấy… không nói gì cả.

 

“Giờ ngồi cũng tự nhiên ghê nhỉ.”

 

Hôm nay, Tae Sung tiếp tục phụ trách bảo vệ. Dù tôi không nói gì, cậu vẫn tự động ngồi xuống ghế đối diện bên bàn. Có vẻ bản thân cậu cũng thấy bất ngờ với hành động của mình, nên trông có phần lúng túng.

 

Tôi bật cười khẽ, gật đầu ra hiệu:

 

“Đùa thôi mà, cứ thoải mái đi.”

 

Hôm nay, loại trà hoa mà người hầu chuẩn bị là trà hoa mai, thơm nhẹ và ngọt dịu. Những cánh hoa mai khô nổi lềnh bềnh trong tách trà pha lê. Tôi cứ thế nhìn đắm đuối, thì bên kia bàn, một câu hỏi ngượng ngập vang lên.

 

“...Hoa này... ăn được hả anh?”

 

Phụt— tôi bật cười. Không hề có ý cười nhạo, chỉ là cách cậu hỏi quá cẩn trọng, khiến tôi không nhịn được. Tôi vội lấy tay che miệng, nuốt vội tiếng cười còn đọng lại.

 

“À… xin lỗi nhé. Dễ thương quá nên bật cười thôi.”

 

Ngay lập tức, Tae Sung nghiêm mặt lại. Trông cũng khá dữ tợn, nhưng không khiến tôi thấy sợ chút nào.

 

“Thật ra ăn được cũng chẳng sao, nhưng không ngon đâu. Mấy cánh hoa này chủ yếu để nổi lên cho đẹp thôi, đừng ăn kẻo mắc nghẹn.”

 

Cánh hoa trắng muốt, nhìn thôi đã thấy đẹp mắt. Đúng là trang trí cũng có lý do chính đáng. Nghĩ đi nghĩ lại, nuốt nó vào bụng thì hơi... phí.

 

Tae Sung nghe lời tôi, cẩn trọng nhấp từng ngụm trà. Vẫn là vẻ mặt không hợp khẩu vị, nhưng mấy hôm nay uống riết cũng thấy quen rồi. Mà nhắc mới nhớ, cậu từng bảo ngoài nước lọc ra thì chưa từng uống gì khác mà không có lý do.

 

“Thấy cậu thích cuốn lần trước nên tôi mang đến quyển khác, cũng của cùng tác giả.”

 

Tôi đưa một trong những quyển sách mình mang theo. Tae Sung nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể muốn hỏi: “Lại truyện buồn nữa à?” Tôi không trả lời mà chỉ cười mơ hồ.

 

“Biết trước nội dung thì còn gì thú vị nữa.”

 

“...Thế, chỉ cần trả lời giúp tôi chuyện này thôi— nhân vật chính… có chết không ạ?”

 

“Ừm… tôi không nhớ rõ nữa.”

 

Có lẽ nhân vật chính thì không, nhưng người yêu của anh ta thì… chết mất rồi.

 

“Đọc đi rồi sẽ biết.”

 

“…”

 

Đôi mắt đen thẳm của cậu lộ rõ vẻ bồn chồn. Có vẻ cũng tò mò thật đấy, nhưng lại không dám hỏi tiếp. Tôi đã định nếu cậu hỏi thêm lần nữa thì sẽ nói, nhưng có lẽ im lặng vẫn hơn.

 

Tôi mở sách ra, lướt qua mục lục từng trang một. Lần này là một tập thơ mỏng bằng tiếng Pháp. Vừa nhìn đã thấy là sách mới. Nhưng ngay khi lật trang đầu tiên, tôi đã thấy vài dòng chữ viết bằng bút mực.

 

Không có gì đặc biệt lắm. Chỉ là bài thơ đầu tiên “Mon Cher Amour” được chú thích lại bằng tiếng Hàn. Tuy nhiên, nét chữ dài và nghiêng đó lại khiến tôi thấy quen quen.

 

Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra— đây là chữ viết tay của Kwon I Do.

 

Lý do cũng đơn giản thôi, vì tôi chợt nhớ đến tấm thiệp anh để lại cùng bó hoa vào ngày đính hôn. Trên thiệp, anh cũng viết tay ý nghĩa của loài hoa lan chuông. Nét chữ hoàn toàn trùng khớp.

 

Soạt— tôi lật sang trang tiếp theo. Bài thơ đầu thì không có gì, nhưng đến bài thứ hai thì bắt đầu thấy lác đác vài dòng ghi chú. Ban đầu tôi tưởng là đánh dấu phát âm, nhưng không phải. Là phần giải nghĩa từng từ.

 

“……”

 

Những dòng ghi chú đó vừa có đúng, vừa có sai. Có đoạn thì dịch sát nghĩa quá, có đoạn lại là thành ngữ mà anh ấy dịch như văn bản bình thường.

 

Và đến bài thơ thứ năm, tôi bắt gặp một dòng như thế này:

 

“Tôi ở trong ánh trăng.”

 

“……”

 

Bài thơ ấy là những dòng miêu tả cảm giác khi đang yêu, theo nhiều góc nhìn khác nhau. Đoạn mà Kwon I Do dịch lại chắc không phải nghĩa đen, mà có lẽ giống như kiểu "đi trên mây", là thành ngữ mang ý nghĩa lãng mạn như vậy.

 

Tôi lặng người, đưa ngón tay khẽ miết theo nét chữ anh viết. Cảm giác giấy dưới tay sao mà khác lạ đến thế. Mắt tôi mờ đi. Ngay khoảnh khắc chớp mắt ấy— một giọt gì đó rơi xuống trang giấy.

 

“…Ơ…”

 

Trời... mưa sao?

 

“……Giám đốc?”

 

Bên tai tôi, giọng Lee Tae Sung vang lên đầy hoảng hốt. Cậu ấy còn bật dậy khỏi ghế, làm chiếc ghế ngã nhào xuống nền, phát ra tiếng động ầm ĩ không đâu vào đâu.

 

“Sao… sao vậy ạ…?”

 

Chỉ một giọt nước rơi xuống trang giấy, nhưng rồi những giọt tiếp theo cũng nối nhau nhỏ xuống, lan ra thành những vệt đậm loang lổ trên trang thơ. Khi tôi ngẩng đầu lên, chậm rãi thôi, tôi mới nhận ra… cái mà tôi tưởng là mưa, thật ra là nước mắt của chính mình.

 

“Anh sao vậy ạ? Anh có bị đau ở đâu không?”

 

“…À…”

 

Tôi đưa tay lên dụi mắt hờ hững. Định bụng nói là có gì đó bay vào mắt, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, không sao cất lời được. Cuối cùng tôi chỉ có thể cúi đầu thật thấp, che mắt đi bằng lòng bàn tay.

 

“Không có gì cả. Chắc chỉ là bụi bay vào mắt thôi…”

 

Thật sự… chẳng có chuyện gì cả. Tôi chỉ đọc một quyển thơ, rồi tình cờ bắt gặp những dòng chữ do Kwon I Do viết tay. Không phải là đoạn thơ cảm động đến mức khiến người ta bật khóc. Mà cho dù có là thế, tôi cũng đâu phải người dễ rơi lệ như vậy.

 

“Bụi bay vào mắt… ạ?”

 

“Cậu không cần bận tâm đâu, tôi không sao thật mà.”

 

“Nhưng làm sao mà không để tâm được…”

 

Lee Tae Sung rõ ràng đã hoảng lắm rồi, vội vã vòng qua bàn để đến gần tôi. Có vẻ cậu ấy đang tìm giấy lau, nhưng trong nhà kính này làm gì có thứ đó. Tôi định lên tiếng trấn an cậu ấy, bảo rằng cứ đọc tiếp sách đi, nhưng cậu ấy lại nói trước:

 

“Tôi sẽ đi lấy khăn giấy.”

 

“Không cần đâu, thật sự—”

 

Tôi định nói rằng không cần thiết phải làm vậy.

 

“Jeong Se Jin.”

 

Một giọng nói quen thuộc khẽ chạm vào vành tai tôi. Âm điệu trầm thấp ấy, trong thế giới này chỉ có một người duy nhất sở hữu. Hương thơm hoa cỏ quanh tôi bỗng bị thay thế bởi mùi gỗ quen thuộc, và tiếng bước chân ai đó tiến lại gần—từ lúc nào không rõ.

 

“...Giám Đốc?”

 

“Se Jin à.”

 

Hương thơm nhẹ nhàng như hơi thở bao trùm lấy tôi, và rồi, trong khoảnh khắc ấy, một vòng tay siết lấy cổ tay tôi. Tiếp đó, bàn tay cứng rắn kia nhẹ nhàng gỡ đi bàn tay đang che lấy gương mặt tôi. Khi tôi từ từ chớp mắt, điều đầu tiên tôi thấy chính là đôi mắt sâu hun hút quen thuộc của Kwon I Do.

 

“Sao cậu lại khóc?”

 

“….”

 

Thật buồn cười, chỉ cần nghe câu hỏi ấy thôi, dòng nước mắt tưởng đã ngừng chảy lại tiếp tục lăn dài. Không phải vì tôi quá tủi thân, nhưng như thể tuyến lệ bị hỏng, tôi không cách nào ngăn lại được. Nhìn tôi chỉ biết rơi nước mắt mãi không thôi, Kwon I Do nhẹ nhàng đưa hai tay nâng lấy gương mặt tôi.

 

Anh quỳ hẳn một bên đầu gối xuống nền nhà kính, không một chút do dự. Cúi thấp người xuống, anh lặng lẽ nhìn kỹ gương mặt tôi. Lee Tae Sung đứng bên cạnh, kinh ngạc đến mức miệng há hốc, nhưng Kwon I Do chẳng hề để tâm.

 

“Jeong Se Jin, nhìn tôi nào.”

 

Thật đáng tiếc, nhìn gương mặt ấy không khiến tôi ngừng khóc. Ngược lại, cổ họng tôi như bị chặn lại bởi cảm xúc không tên. Tôi cố hít sâu để nén khóc, nhưng Kwon I Do đã vòng tay ra sau đầu tôi, kéo tôi tựa hẳn vào lòng mình.

 

“…”

 

Bàn tay vụng về ấy vỗ nhẹ lưng tôi, từng cái từng cái. Anh làm như thể đây là lần đầu tiên dỗ dành ai đó, lóng ngóng đến buồn cười. Nhưng điều buồn cười nhất là—chính cái vỗ về ấy lại khiến tôi dịu lại thật sự.

 

“À… Giám đốc, sao anh lại ở đây…”

 

“Cậu về trước đi.”

 

“…Dạ?”

 

“Ý tôi là, tan làm đi.”

 

Lee Tae Sung hơi khựng lại một nhịp, rồi nhanh chóng đáp lời với chất giọng nghiêm túc. Có thể cậu ấy không nhìn thấy rõ vì tôi đang trong vòng tay Kwon I Do, nhưng chắc chắn cậu ấy đã cúi đầu thật sâu trước khi rời đi. Bước chân vững chãi xa dần, và tôi khẽ lên tiếng trong lúc vẫn còn nắm lấy vạt áo anh.

 

“…Tôi không sao đâu.”

 

Dù giọng có khàn khàn, nhưng rõ ràng là tôi đã bình tĩnh lại. Lúc đó, hương thơm quanh Kwon I Do cũng bắt đầu dịu đi. Anh khẽ thở ra một tiếng thật dài, rồi đưa tay vuốt nhẹ lưng tôi.

 

“Không bị đau gì chứ?”

 

Giọng nói dịu dàng như vòng quanh bên tai tôi. Không chỉ tay anh, mà cả mùi hương lẫn tiếng nói ấy đều như đang ôm trọn tôi trong sự an ủi.

 

“…Vâng, tôi không đau.”

 

“Không có chuyện gì xảy ra…”

 

“Không có chuyện gì cả.”

 

“Vậy… sao lại khóc?”

 

“….”

 

Biết phải làm sao đây. Tôi thật sự muốn làm nũng một chút. Người vốn đã luôn dịu dàng với tôi, bây giờ lại dịu dàng như đang vỗ về một đứa trẻ. Chính vì thế… tôi cứ thế mà buông lỏng bản thân mình.

 

“…Tôi thật sự không sao mà.”

 

Tôi hơi ngẩng đầu lên để thoát khỏi vòng tay anh. Dáng ngồi cũng khiến tôi bối rối, hơn nữa cơn ngượng ngùng muộn màng bắt đầu trỗi dậy. Thế nhưng Kwon I Do không hề buông tôi ra, ngược lại còn siết nhẹ hơn, giữ đầu tôi tựa vào vai anh.

 

“Cứ như này một chút đi.”

 

“….”

 

“Tôi biết cậu ngừng khóc rồi… Nhưng chỉ một lát thôi.”

 

Bàn tay dài luồn vào tóc tôi, chậm rãi vuốt ve. Cái chạm nhẹ nhàng ấy khiến cả vai tôi run lên vì cảm giác lạ lẫm. Anh ôm tôi chặt bằng cả hai tay, và dụi má mình vào mái tóc tôi, như muốn vỗ về bằng tất cả những gì anh có.

 

Kwon I Do chỉ buông tôi ra sau một khoảng thời gian khá lâu.

 

Đó là khoảng lặng đủ để tôi không chỉ ngừng khóc, mà còn kịp lắng dịu mọi nỗi niềm còn sót lại. Anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi mấy lần, đến mức sau cùng, cảm giác nóng ran lan ra hai bên tai khiến tôi phải nhắm chặt mắt lại, rồi mới từ từ mở ra.

 

“Thật sự không định nói cho tôi biết vì sao cậu khóc sao?”

 

Anh ngồi xuống chiếc ghế mà khi nãy Lee Tae Sung đã từng ngồi, bình thản dò hỏi. Rằng rốt cuộc vì điều gì khiến tôi bật khóc. Vấn đề là... đến cả tôi cũng không rõ nữa.

 

“Chỉ là đang đọc sách thì...”

 

“Vì người yêu của nhân vật chính qua đời nên buồn à?”

 

Ánh mắt anh khẽ lướt về phía cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đưa cho Tae Sung. Ngạc nhiên thật, anh biết nội dung cơ đấy. Nhưng cuốn sách đó đâu phải thứ khiến tôi khóc.

 

“Không ạ, quyển tôi đọc là cái này.”

 

Tôi đưa cho anh tập thơ nhỏ chỉ vừa bằng lòng bàn tay. Vì cầm không chắc nên bị rơi xuống đất, giờ trang sách đã nhàu nhĩ cả rồi. Có lẽ bên trong còn vương nước mắt khiến mực bị loang ra.

 

“Tôi xin lỗi, chắc đây là quyển anh quý lắm.”

 

“…”

 

Tôi áy náy lên tiếng, nhưng Kwon I Do chẳng đáp lại lời nào. Ngay cả câu quen thuộc kiểu “đừng xin lỗi” anh cũng không nói. Chỉ im lặng nhìn tập thơ, ánh mắt như chạm phải điều gì khiến anh bất động.

 

Phải một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, gương mặt hơi cứng lại.

 

“...Cậu đã đọc quyển này rồi sao?”

 

Cứ như thể anh vừa bị ai đó phát hiện ra nhật ký vậy. Mà, thật ra cũng chẳng khác gì mấy.

 

Tôi bắt đầu chuẩn bị tâm lý rằng lần này anh có thể sẽ nổi giận. Nhưng thay vì to tiếng, anh lại dè dặt mở lời.

 

“Se Jin à, chẳng lẽ cậu…”

 

Chẳng lẽ gì?

 

“…Không, không phải đâu.”

 

“…‥.”

 

Người ta bảo, nói nửa chừng là cách khiến người khác phát điên nhất — và tôi đã cảm nhận rõ điều đó. Biết rõ không nên thế, mà vẫn muốn anh nói tiếp, vì sao lại ngừng ở đó.

 

Tôi nhìn anh chằm chằm, còn anh thì khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng ngập ngừng.

 

“Không có gì đâu. Chỉ là… tôi chợt nghĩ vẩn vơ một chuyện không đâu.”

 

Anh thở dài một hơi. Nhìn dáng vẻ ấy khiến tôi chẳng còn lòng dạ nào mà gặng hỏi nữa. Trước giờ tôi vẫn nghĩ, gương mặt Kwon I Do lúc trầm ngâm thế này còn khó từ chối hơn cả khi anh cười.

 

“Nhưng mà, Se Jin à.”

 

Anh cầm quyển tiểu thuyết Tae Sung đọc rồi lật lật các trang. Lướt đến tận cuối, anh mới đặt sách xuống bàn và nhìn tôi. Khóe môi cong cong, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ khó đoán.

 

“Sao lại có hai tách trà vậy?”

 

“…”

 

Linh cảm chẳng lành, hiếm khi nào lại chính xác đến thế. Cảm giác bất an bao giờ cũng nhanh hơn bất kỳ lý trí nào.

 

“Coi như tôi đọc cả hai quyển đi.”

 

Ánh mắt anh luân phiên nhìn giữa tiểu thuyết và tập thơ, rồi đầu ngón tay gõ nhẹ lên tách trà bằng thủy tinh. Sau đó, anh hơi nghiêng đầu, khẽ cười như thể đang lẩm bẩm một mình.

 

“Tôi đâu bảo rằng sai vặt bao gồm cả làm bạn trà.”

 

“...Chuyện đó…”

 

Lời định nói bật ra mà không biết nên nói tiếp thế nào. Nhưng nếu tỏ ra bối rối lại càng kỳ quặc, nên tôi buộc phải suy nghĩ thật nhanh. Cuối cùng, tôi quyết định nói thẳng:

 

“Tôi thấy để Tae Sung đứng mấy tiếng đồng hồ thì… cũng ngại quá.”

 

Ánh mắt mở to của anh khẽ nheo lại, dài và sắc như đang nhìn xuyên qua suy nghĩ của tôi. Nhưng điều anh nói sau đó lại nằm ngoài dự đoán.

 

“Tên cậu ta là Lee Tae Sung à?”

 

“….”

 

Tôi ngơ ngác chớp mắt. “Là anh đặt cho mà.”

 

Tôi đáp vậy, nhưng anh chẳng hề thay đổi nét mặt, chỉ thản nhiên nói:

 

“À, tôi chẳng để tâm đến tên cậu ta.”

 

Thật đúng kiểu Kwon I Do. Nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, anh khẽ nhún vai.

 

“Nói đùa thôi, tôi biết rồi. Chuyện cậu uống trà với vệ sĩ.”

 

“...Tức là, chuyện không biết tên cậu ấy thì không phải đùa ạ.”

 

“Cần biết à?”

 

…Cái đó mà cũng gọi là hỏi sao. Nhưng nghĩ lại thì, Min Jae cũng đâu nhớ nổi tên tất cả vệ sĩ.

 

“Tôi xin lỗi vì không nói trước…”

 

Tôi định xin lỗi, nhưng rồi bất giác liếc nhìn sắc mặt Kwon I Do. Anh gật đầu nhẹ, như đang khen tôi đã biết dừng lại đúng lúc.

 

“Không phải vì cậu ta sao nhãng nhiệm vụ đâu. Là tôi bảo cậu ấy ngồi đọc sách đấy. Như tôi đã nói, bắt đứng mãi thì thấy áy náy quá.”

 

Tôi nghĩ không đời nào Kwon I Do lại không biết chuyện tôi uống trà với Tae Sung. Người chuẩn bị trà hoa mỗi ngày là người của anh, phải pha hai tách thì sớm muộn cũng có người báo rồi.

 

“Chuyện tôi tự ý cho mượn sách tôi cũng xin lỗi luôn… để cậu ấy ngồi im nhìn tôi mãi cũng khó chịu.”

 

Tôi đang cố giải thích rằng đừng trách Tae Sung. Dù không nghĩ anh sẽ có kiểu “lạm quyền” gì, nhưng đề phòng vẫn hơn. Lỡ đâu vì tôi mà mọi chuyện rối ren thì sẽ khiến tôi day dứt mãi.

 

“Mà, thật ra…”

 

Kwon I Do thong thả bắt chéo chân, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Tôi vô thức nhìn theo cử động ấy.

 

“Tôi không bận tâm lắm chuyện vệ sĩ ngồi đâu. Ngay từ lúc cho cậu người ấy, tôi đã xác định cậu ta không còn là người của tôi. Biết cậu sẽ không thoải mái, nên cũng nghĩ cậu sẽ tìm cách nào đó để dễ chịu hơn.”

 

Nói đến đó, anh ngước mắt lên nhìn tôi. Đôi mắt chớp chậm ấy đẹp đến mức không thật. Hay là do tôi đa cảm quá… Tự dưng thấy sống mũi cay cay.

 

“Hơn nữa, ban ngày cậu cũng cần ai đó để trò chuyện, phải không?”

 

Anh nói với giọng nhẹ nhàng, như thể hoàn toàn thấu hiểu tôi. Ôn hòa gấp đôi những gì tôi dự đoán, và hoàn toàn không tỏ ra tức giận.

 

Chỉ có điều, câu sau mới thực sự là điều tôi không ngờ tới.

 

“Chỉ khó chịu một chút, là cậu lại chia sẻ nơi này với người khác, trong khi chưa từng chia sẻ với tôi.”

 

“…”

 

Không khí đột nhiên trở nên lạnh hẳn. Kwon I Do cầm tách trà Tae Sung đã dùng, rồi chẳng chút do dự đổ hết xuống sàn. Nước trà và cánh hoa vương vãi lộn xộn trên nền đá.

 

“Không ngờ lại khó chịu đến vậy.” (^^ Vì anh đang ghen ghen ghen ghen mà~)

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.