Thoạt nhìn thì có vẻ là điều kiện tốt, nhưng nét mặt khi anh nói ra lại không giống như vậy. Cũng chính vì thế mà tôi không thể buột miệng bảo rằng nếu vừa ý thì hãy thăng chức lại cho tôi đi. Thay vì trả lời dứt khoát, tôi đã khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
“Nhắc mới nhớ… tôi có chuyện muốn nhờ anh một chút.”
“Nhờ tôi sao?”
Ngay khi từ "nhờ" được thốt ra, đôi mắt Kwon I Do hẹp lại. Rồi không biết đang nghĩ gì, đôi chân mày thẳng tắp của anh hơi nhướn lên.
“Cậu định nói là muốn bỏ vệ sĩ à…”
“À không, không phải chuyện đó.”
Tôi vô tình ngắt lời anh, may mắn là trông anh không có vẻ khó chịu. Chỉ có tôi là bất ngờ vì chính mình lỡ lời mà cứng miệng lại. Nếu cứ cảm thấy thoải mái với người này thì thật là rắc rối, giống như khi được nhường chỗ ngồi, tôi lại muốn duỗi chân ra vậy.
“Tôi muốn xin phép dùng phòng đọc sách một chút…”
“…Phòng đọc sách?”
“Vâng, sách trong phòng tôi đọc hết cả rồi, giờ chẳng còn gì để đọc nữa.”
Hôm nay, như mọi khi, khi Kwon I Do đi làm thì Lee Tae Sung chắc chắn sẽ lại đến. Cậu ta sẽ theo tôi như cái bóng, mặt đầy khó chịu rồi cùng tôi đi đến nhà kính. Nếu vậy thì thà mang theo hai quyển sách còn hơn.
“Phòng đọc sách à…”
Tôi tưởng anh sẽ gật đầu đồng ý ngay, nhưng Kwon I Do lại hơi do dự mà không trả lời liền. Anh nhìn tôi rồi quay đi, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Rồi anh khẽ tặc lưỡi và nói bằng vẻ mặt dửng dưng.
“Được, cứ dùng thoải mái đi. Cậu có thể dùng phòng đọc sách ở tầng một.”
Tầng một ư? Phòng đọc sách tôi từng thấy lại ở tầng hai.
“Giá sách chắc cao lắm, nên mấy quyển để trên cao thì đừng tự lấy xuống, hãy nhờ người làm. Leo thang nguy hiểm lắm.”
“...Vâng, cảm ơn anh.”
Trong căn nhà rộng lớn thế này, chắc chắn không thể chỉ có một phòng đọc sách, nhưng việc anh chỉ đích danh phòng ở tầng một nghe thật kỳ lạ. Tuy nói là "cậu cứ dùng phòng ở tầng một", nhưng nghe như ngầm bảo rằng "ngoài ra thì đừng đụng vào chỗ khác".
Sự nghi hoặc ấy chưa kịp kéo dài, thì Kwon I Do đã lên tiếng:
“Lần trước cậu tới là nơi tôi làm việc.”
“À…”
Hèn gì bàn làm việc trông có dấu hiệu được dùng thường xuyên. Hóa ra đó là phòng đọc kiêm phòng làm việc. Nếu vậy thì việc anh chỉ rõ tầng một cũng là điều dễ hiểu.
“….”
Nhưng mà, sao tôi cứ có cảm giác kỳ lạ thế này?
“Dậy thôi, đến giờ rồi.”
Anh kết thúc bữa ăn và đứng dậy trước. Bộ bát đũa được đặt gọn gàng như phản ánh chính tính cách của anh vậy. Khi tôi vừa định theo anh rời khỏi bếp thì bất ngờ anh quay lại nhìn tôi.
“Jeong Se Jin.”
Đôi khi, tôi lại có cảm giác như đã từng trải qua khoảnh khắc nào đó. Như bây giờ, khi nhìn anh từ khoảng cách gần như thế này.
“Phòng đọc sách ở tầng hai, cậu tuyệt đối không được vào.”
“…Vâng ạ?”
Cảm giác như bị đánh trúng điểm yếu. Tôi không ngờ điều khiến mình nghi ngờ lại được chính miệng Kwon I Do xác nhận. Anh nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, không chớp mắt lấy một lần.
“Có nhiều đồ vật nguy hiểm với cậu ở trong đó.”
Ngay lập tức, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi khi nghe hai chữ "đồ vật nguy hiểm". Và điều tôi đang nghĩ tới, đã được Kwon I Do nói ra ngay sau đó.
“Ví dụ như… súng chẳng hạn.”
Lạnh sống lưng. Một luồng ớn lạnh khó hiểu len lỏi dọc theo xương sống tôi. Nỗi sợ âm ỉ dâng lên khiến ngực tôi nặng trĩu, như bị đè nén bởi một cục đá lạnh ngắt.
Cảm giác kỳ lạ này… thật khó để diễn tả thành lời. Mới chỉ là một câu nói thôi mà hình ảnh cây súng đã hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Tay cầm màu đen nhánh, sắc lạnh, cùng với cò súng có khóa an toàn.
“Đó là súng thật đấy.”
“Đạn thì tôi đã vứt hết rồi.”
Giọng của Kwon I Do như vẫn vang lên bên tai tôi. Toàn bộ quá trình anh cất súng vào ngăn kéo rồi khóa lại lướt qua trong đầu tôi như một thước phim tua ngược.
“...Dù sao thì tôi cũng chẳng có lý do gì để vào đó cả.”
Câu trả lời phát ra chậm rãi. Ánh mắt Kwon I Do khi ấy dịu lại. Anh hơi cong khóe môi, có vẻ như đang thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt anh trông yên bình đến lạ, nhưng tận sâu trong ánh mắt lại thấp thoáng chút bất an.
“Vậy thì tốt.”
Nói rồi, anh rời khỏi bếp mà không quay đầu lại. Cảm giác nặng nề còn sót lại trong lồng ngực khiến bóng lưng của anh in đậm trong tâm trí tôi.
Phòng đọc sách ở tầng một rộng hơn phòng trên tầng hai rất nhiều. Cả bức tường đều kín đặc sách, có cả thang để lấy mấy quyển trên cao. Người giúp việc dẫn tôi đến đó còn không quên dặn đi dặn lại là tuyệt đối đừng trèo thang, rồi cúi đầu lễ phép rời khỏi.
Tôi chọn đại hai quyển có tiêu đề vừa mắt rồi đi về phía nhà kính. Quả nhiên, Lee Tae Sung vẫn lặng lẽ đi theo. Khác với hôm qua, hôm nay cậu ta không lầm bầm gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện. Dù rằng khi tôi đưa cho cậu ta quyển sách, mặt cậu lập tức đơ ra như thể vừa ăn phải côn trùng vậy.
“…Cái này là gì vậy?”
“Là sách.”
Dù biết câu hỏi không liên quan lắm, tôi vẫn trả lời như thế.
Y như dự đoán, trong ánh mắt của Lee Tae Sung thoáng qua một tia không hài lòng. Nói thế này thì hơi kỳ, nhưng cái cách cậu ta để lộ suy nghĩ lên mặt khiến tôi bất giác nhớ đến Min Jae.
“Vì sợ cậu sẽ thấy buồn chán nên tôi mang đến thôi. Không nhất thiết phải đọc đâu, cứ tùy ý.”
Tôi đưa cho cậu ấy một quyển sách viết bằng tiếng Hàn, còn một quyển khác thì mở ra trước mặt mình. Lee Tae Sung liếc nhìn về phía tôi, chớp mắt đầy ngỡ ngàng. Biết rõ ánh nhìn ấy mang ý gì, tôi không rời mắt khỏi trang sách và nói.
“Là tiếng Pháp.”
“…À, ra vậy.”
Hồi đại học, tôi từng học tiếng Pháp như một môn học ngoại khóa. Dù chỉ học những câu giao tiếp cơ bản, nhưng vì thấy thú vị nên tôi đã tự học thêm. Trong thư viện của Kwon I Do lại có sách viết bằng tiếng Pháp – một ngôn ngữ tôi quen thuộc – nên tôi mang theo với cảm giác thân thuộc.
Có điều tôi đã quên mất một điều: ngôn ngữ mà không dùng thì sẽ dần mai một.
Trước đây chắc tôi đã có thể đọc trôi chảy, nhưng giờ đây chỉ để hiểu một câu thôi cũng tốn khá nhiều thời gian. Có đoạn đọc xong phải quay lại vì cấu trúc rối rắm, có đoạn gặp từ không biết lại phải dừng lại tra, tình huống như vậy diễn ra khá thường xuyên. May mắn là nội dung không quá khó hiểu, nên tôi cứ từ tốn lật từng trang.
“Anh biết tiếng Pháp ạ?”
Không hiểu sao cậu ta lại tò mò đến thế, ánh mắt sáng rỡ lên mà hỏi. Dù rõ ràng tỏ vẻ khó chịu, nhưng xem ra vẫn không cưỡng lại được sự hiếu kỳ. Có lẽ trong lòng rất ngưỡng mộ những người biết ngoại ngữ chăng?
“Không, tôi chỉ xem như đang đọc truyện tranh thôi.”
Mặc dù có chủ đề trò chuyện mới, tôi vẫn giả vờ không biết gì mà nhún vai. Dù sao giờ tôi cũng chẳng còn giỏi nữa, có khoe khoang cũng chẳng để làm gì.
“Không, ý tôi là… nếu vậy thì đọc cái này còn hơn.”
Với vẻ ngỡ ngàng, cậu ta chỉ vào quyển sách vẫn chưa lật nổi trang bìa. Tôi cứ tưởng ít nhất cậu ta sẽ giả vờ đọc thử, ai ngờ nó vẫn nằm y nguyên chỗ tôi đặt xuống. Nhìn cảnh đó, tôi không nhịn được mà bật cười khẽ.
“Xin lỗi, nhưng tôi đọc hết rồi.”
“Vậy sao còn mang theo?”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi mang theo vì sợ cậu sẽ chán.”
“…Tôi không hề thấy chán.”
“Tôi biết.”
“Thế thì tại sao...”
Vừa đọc sách ngoại ngữ vừa trò chuyện đúng là hơi quá sức. Tôi lướt mắt qua câu vừa đọc xong rồi buông lời nhàn nhạt.
“Quyển đó khá thú vị đấy.”
“…”
“Ít nhất cũng thử lật trang đầu ra xem đi.”
Lần này, Lee Tae Sung im lặng, mang quyển sách đi. Khi cậu ta lật trang đầu, động tác cứ cứng nhắc kỳ lạ. Cuối cùng thì khung cảnh đọc sách đúng nghĩa cũng được thiết lập.
Hương cải dầu thoang thoảng nơi đầu mũi, ánh nắng thì dịu dàng vô cùng. Ban đầu tôi còn lúng túng khi dịch từng câu, nhưng dần dần cũng quen. Dù tốc độ vẫn chậm, nhưng vì nội dung hấp dẫn nên không thấy phiền.
Một tiếng đồng hồ trôi qua khi tôi đọc chương đầu tiên. Sau đó thêm hai tiếng nữa để đọc lại đoạn vừa đọc. Tới lúc ngẩng đầu lên vì đến giờ ăn trưa, tôi phát hiện Lee Tae Sung vẫn đang chăm chú đọc sách, như thể muốn nuốt từng chữ một.
Cảm giác ấy... hẳn ai cũng từng trải qua – cái cảm giác khi người khác cũng yêu thích thứ mình yêu, thật khiến người ta thấy ấm lòng.
“Cũng đáng đọc chứ?”
Tôi hỏi bâng quơ, và cậu ta khẽ giật mình. Đặt quyển sách xuống khi đã đọc gần nửa, cậu ta tặc lưỡi tiếc nuối. Lời đáp sau đó mang theo chút ngượng ngùng.
“…Ừm, rất thú vị.”
Tôi muốn cho cậu ta mượn sách, nhưng tiếc là nó không phải của tôi. Khi tôi bảo để ngày mai đọc tiếp, cậu ta chỉ gật đầu, cố giấu đi vẻ tiếc nuối. Trông cậu ta lúc ấy như chú cún vừa đi dạo về, khiến tôi phải cố nhịn cười.
Bữa trưa hôm đó cũng giống bữa sáng – món ăn Hàn truyền thống được bày biện tươm tất. Cháo mè đen xay nhuyễn giúp khai vị, cùng với cá minh thái trộn cay, thạch đậu xanh và thịt thăn nướng vừa tới. Tráng miệng là nước quế ngọt dịu – hoàn hảo để kết bữa.
Lee Tae Sung ăn trưa cùng những người giúp việc rồi đi theo tôi – lúc này đang đi dạo ở khoảng cách khá xa. Danh nghĩa là bảo vệ, nhưng cảm giác như đang bị theo dõi thì đúng hơn. May là cậu ta theo sau rất im lặng, không gây phiền phức gì.
Kwon I Do hôm đó tan làm trễ hơn thường ngày một chút. Vừa kịp về lúc dùng bữa, anh xin lỗi vì đã để tôi phải chờ, rồi tắm rửa nhanh chóng để ăn tối cùng tôi. Dù tôi đã bảo đừng gắng sức, nhưng anh vẫn cố hết sức để về sớm hơn thường lệ.
“Hôm nay cậu đã làm gì?”
Sau bữa tối, như thường lệ, chúng tôi cùng nhau về phòng anh. May mắn là mùi pheromone dày đặc trong phòng hôm nay không còn khiến tôi quá nhạy cảm. Ngược lại, tôi còn thấy bình tâm, nên có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng như mọi hôm thôi. Buổi sáng tôi đọc sách trong nhà kính, buổi chiều thì đi dạo một chút trong vườn…”
“Đã ghé thư viện chưa?”
“Rồi ạ. Người giúp việc dặn kỹ là đừng trèo thang nên tôi chỉ chọn những quyển nằm trong tầm với.”
Chúng tôi cũng trò chuyện vào buổi sáng, vậy mà không hiểu sao buổi tối lại luôn mang cảm giác khác biệt. Có lẽ vì anh không mặc vest chăng, khoảng cách giữa hai người dường như rút ngắn hơn. Hoặc cũng có thể là vì anh luôn lắng nghe câu chuyện của tôi với gương mặt dịu dàng ấy.
“Vệ sĩ vẫn khiến cậu thấy không thoải mái sao?”
“Ừm… hôm nay thì cũng đỡ rồi.”
Người thấy khó chịu chắc chắn không phải tôi, mà là Lee Tae Sung mới đúng.
Tôi không nhắc đến chuyện hai người đã ngồi cạnh nhau đọc sách. Biết đâu Kwon I Do – người đang thuê cậu ấy – lại thấy chuyện đó không hợp mắt. Vì tôi đã làm khó cậu ấy chỉ để bản thân thấy thoải mái, nên ít nhất cũng nên tránh gây thêm rắc rối.
“Ngày hôm nay cậu đọc sách gì vậy?”
Kwon I Do nghiêng người chéo góc, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Ban ngày thường thấy rõ nét cương nghị nơi đầu chân mày, nhưng buổi tối thì gương mặt ấy lại mang vẻ ôn hòa hơn. Dẫu vậy, vẻ ngoài hoàn hảo ấy chẳng vì thế mà kém rực rỡ đi.
“Là Nguồn gốc của nước hoa... Sách viết bằng tiếng Pháp, anh có biết không ạ?”
Tôi chỉ hỏi cho vui. Thư phòng rộng như thế, chẳng lẽ anh ấy đã đọc hết toàn bộ? Dù chỉ biết tên sách thôi cũng đã đáng ngạc nhiên rồi.
Nhưng Kwon I Do lại thong thả đáp, như thể chẳng có gì to tát.
“Origine du parfum?”
“......”
Tiếng Pháp vang lên nhẹ như làn gió mơn man bên tai. Dù chỉ là vài từ đơn giản, nhưng phát âm và ngữ điệu lại hoàn toàn chuẩn xác. Tôi ngạc nhiên mở to mắt, thì Kwon I Do cũng mỉm cười, khóe mắt cong cong như cánh liễu.
“Biết chứ. Là của Charles viết mà.”
“...Anh biết tiếng Pháp ạ?”
“Cũng biết sơ sơ?”
Anh nhẹ nhàng đáp, rồi chậm rãi hạ mắt xuống. Hàng mi rũ bóng tạo nên một vệt dài in lên gò má.
“Tôi từng có cơ hội học một chút.”
Chỉ một cái hạ ánh mắt thôi mà lại khiến lòng tôi chùng xuống. Có lẽ là vì gương mặt anh khi thốt ra câu đó lại mang một vẻ buồn bã khó tả. Tôi không thể rời mắt khỏi anh, khẽ thì thầm:
“Phát âm chuẩn thật đấy... Người dạy chắc giỏi lắm nhỉ.”
Kwon I Do khẽ nhún vai, lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Cái bóng tối thoáng lướt qua khi nãy cũng tan biến từ lúc nào. Thấy chưa, người này cười còn dịu dàng hơn cả thư ký Kim mà.
“Cậu thích nước hoa à?”
Khi Kwon I Do cười, trông anh như một đóa hoa đang nở rộ. Gương mặt thường ngày có phần lạnh lùng, khi cười lên lại thay đổi hoàn toàn. Nhìn ngắm như thế, tôi chẳng còn cảm nhận được thời gian đang trôi.
“Không hẳn là nước hoa, chỉ là tôi hay quan tâm đến mùi hương thôi. Hồi nhỏ còn từng muốn trở thành người pha chế hương liệu...”
Tôi vô thức nói ra, rồi chợt nhận ra mình lỡ lời mà im bặt. Đó không phải là giấc mơ nên nói với người khác, vậy mà tôi lại buột miệng. Nói mình từng muốn làm người pha hương, người ta nghe xong chỉ cười chê thì sao.
“Hợp với cậu đấy.”
“...Gì cơ ạ?”
Tôi không tin vào tai mình. Hợp á? Tôi sao?
“Với cậu, đó là một nghề rất hợp. Hơn cả vị trí giám đốc tài chính.”
Tôi phải suy nghĩ thật kỹ. Không biết câu đó nghĩa là công việc hiện tại quá tầm với tôi, hay là anh thật sự nghĩ rằng nghề pha chế hương mới phù hợp hơn.
“Nhắc mới nhớ, bên G năm nào cũng ra dòng nước hoa mới. Nếu cậu có hứng thú thì nói tôi nhé. Mùi hoa hơi ngọt quá nên không hợp với tôi, nhưng chắc cậu sẽ hợp đấy.”
Nhưng dù nghe thế nào, lời của Kwon I Do cũng không có ý châm chọc gì cả.
Không phải kiểu “nói vớ vẩn gì đấy”, cũng không phải “ngửi mùi pheromone của mình đi đã rồi hẵng mơ mộng”.
Cũng không phải lời dội nước lạnh vào ảo tưởng, kéo tôi trở về hiện thực.
“Chẳng phải kỳ lạ lắm sao? Một người không có mùi pheromone mà lại đi tạo ra hương thơm...”
“Pheromone à?”
Kwon I Do nhíu mày như thể không hiểu tôi đang nói gì, rồi dựa vào tay vịn ghế sofa, chậm rãi mở lời.
“Tôi từng nói rồi còn gì. Pheromone của cậu giống mùi hoa.”
Là lời anh nói với chị gái anh hôm đính hôn. Ngọt ngào như đang trong mơ, dịu dàng thốt ra.
“Pheromone của cậu ấy giống mùi hoa lắm.”
“Thực ra pheromone đâu phải là thứ được xem như hương thơm... Nếu không mất khứu giác, tôi không hiểu vì sao lại liên quan đến nước hoa cả.”
“...”
Tôi suýt nữa đã thốt ra: “Phải rồi nhỉ, liên quan gì thật nhỉ?”
‘Người chẳng có nổi một mùi pheromone ra hồn như tôi...’
Nếu ai đó bảo bạn rằng "táo màu đỏ nên đừng ăn", ban đầu bạn sẽ hỏi "tại sao lại không được ăn?". Nhưng nghe câu đó thêm vài lần nữa, bạn sẽ bắt đầu nghĩ “có lẽ đúng thật”. Và nếu bạn ở vào hoàn cảnh chẳng thể hỏi “tại sao không?” nữa...
“Đừng nói nhảm nữa, lo mà học đi.”
“...Người pha hương đâu chỉ tạo ra nước hoa. Còn có cả ngành thêm hương cho thực phẩm nữa mà.”
Tôi siết chặt tay đang đặt trên đùi, rồi lại thả ra. Chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út in lại một vết hằn nhẹ. Kwon I Do không biết điều đó, chỉ hỏi tiếp với giọng điệu nhẹ tênh.
“Cậu thích làm bên nào hơn?”
“Tôi...”
Sao cổ họng lại nghẹn thế này.
“Tôi cũng không rõ. Chỉ là tôi muốn tự tạo ra mùi hương thôi.”
Pheromone lan tỏa khắp phòng, mỗi lần hít thở lại khiến ngực tôi dội lên. Cảm giác về Kwon I Do, từ hơi thở đến làn da, đều hiện hữu rõ ràng khiến tôi không khỏi bối rối.
Có lẽ hồi bé, tôi từng mong được tự tay tạo ra những thứ như thế. Vì không muốn đánh mất những cảm giác thoáng qua, nên đã ao ước có thể lưu giữ nó thật lâu.
“Cỏ cây, hoa lá... có mùi rất dễ chịu. Những thứ không thể nhìn thấy lại có thể để lại dấu vết – điều đó thật kỳ diệu.”
Tôi chậm rãi kể lại những cảm nhận mình luôn mang theo. Vào ngày mưa thì mùi hương thay đổi thế nào, khi mùa đổi thì trong không khí có mùi gì pha trộn. Vì vậy tôi thích hoa, và cả trà hoa mà người giúp việc pha cho – lúc nào cũng thơm dịu, dễ chịu.
Kwon I Do không ngắt lời tôi. Chỉ sau khi tôi kể xong, anh mới dịu dàng lên tiếng:
“Không cần phải trở thành người pha hương, chỉ cần dành thời gian làm thử, chắc cũng thú vị lắm.”
Giọng nói ấy, dịu dàng hơn bất kỳ lời nào tôi từng nghe. Dù anh nói theo cách rất bình thường, nhưng cảm giác nơi tôi nhận lấy lại hoàn toàn khác. Cảm xúc như từng đợt sóng lặng lẽ dâng lên, không thể gọi tên, nhưng lại khiến lòng nhẹ bẫng như được an ủi.
Chính vì thế, tôi đã không kịp hỏi.
Vào ngày hôm đó – ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu trong lễ đính hôn, khi chu kỳ còn chưa đến – sao anh lại biết mùi pheromone của tôi?
Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo