[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 13

Đó là một đề nghị hết sức bất ngờ. Tôi hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, nên nhất thời chỉ biết sững người nhìn anh ta. Kwon I Do nhún vai, tỏ vẻ không có gì to tát.

 

"Vì Jeong Se Jin không nói muốn gì, nên tôi chỉ có thể tặng thứ tôi muốn tặng thôi."

 

Nhưng vấn đề là… tại sao lại muốn tặng tôi thứ đó chứ?

 

"…Lần này cũng phải là thứ không làm mất mặt anh sao?"

 

Tôi vắt óc suy nghĩ. Đề nghị của Kwon I Do thực sự đáng để cân nhắc. Thay vì nhận hai chiếc xe hơi mà mình không cần, chẳng bằng lấy một thứ thực sự hữu ích, như vậy sau này cũng đỡ phiền phức.

 

"Không nhất thiết, nhưng ít nhất cũng phải có lý do chính đáng để muốn nó chứ."

 

"Giới hạn về giá trị thì sao?"

 

"Người khác sẽ hỏi giá trần, nhưng… Jeong Se Jin thì chắc là hỏi giá sàn nhỉ?"

 

Tôi lặng lẽ gật đầu. Dường như đã đoán trước phản ứng của tôi, Kwon I Do bật cười khẽ.

 

"Không giới hạn."

 

Đây chính là khoảnh khắc đáng để reo hò. Tôi không hiểu vì sao anh ta cứ khăng khăng muốn tặng tôi thứ gì đó, nhưng cơ hội đến thì không thể bỏ lỡ.

 

"Vậy thì, thay vào đó…"

 

"Thay vào đó?"

 

"Anh có thể đừng bắt tôi suy nghĩ, mà cứ để tôi lấy luôn không?"

 

"……"

 

Kwon I Do nhíu mày, trông như thể bị đánh úp bất ngờ.

 

"Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chìa khóa xe."

 

Đây rõ ràng không phải một lời đồng ý mà chỉ là một cách để kéo dài thời gian. Đúng là doanh nhân có khác, ngay cả trong những chuyện này cũng phải chơi chữ.

 

"Cậu sắc sảo thật đấy."

 

Anh ta đút tay vào túi quần, khóe môi thấp thoáng ý cười. Đôi mắt dài đẹp của anh ta khẽ cong lên, trông không khác gì lúc ở lễ đính hôn. Nếu lên truyền hình cũng cười thế này thì tốt biết bao, vì thực ra nụ cười của anh ta rất đẹp.

 

"Tôi chỉ muốn hỏi một điều. Sao cậu lại ghét xe hơi đến vậy?"

 

"…Tôi không ghét."

 

Tôi vẫn thích xe, chỉ là không đến mức sưu tầm như Kwon I Do.

 

"Tôi chỉ nghĩ không cần phải có nhiều xe làm gì."

 

"Nhiều xe? Có hai chiếc mà đã gọi là nhiều à?"

 

Đúng là kiểu suy nghĩ của Kwon I Do. Không biết anh ta có nhận ra không, nhưng với người bình thường, ba chiếc xe trở lên đã là nhiều rồi.

 

"Thôi được rồi, tùy cậu. Nếu đã chọn thứ mình muốn, thì tôi sẽ lấy lại chìa khóa xe."

 

"Anh phải hứa đấy."

 

"Có cần ngoắc tay không?"

 

Anh ta nhướn mày, chìa ngón út ra. Dù biết rõ là trò đùa, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn chiều theo. Khi ngón út của tôi móc vào tay anh ta, Kwon I Do chớp mắt, có vẻ bất ngờ.

 

"……"

 

"Vì không có hợp đồng đóng dấu, nên cứ thế này đi."

 

Hai ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, sau đó ngón cái ấn khẽ rồi mới tách ra. Kwon I Do không rút tay về ngay, mà để yên một lúc lâu. Tôi bỗng thấy bối rối, tự hỏi liệu mình có đùa quá trớn không. Đúng lúc đó, anh ta khẽ mỉm cười, dịu dàng đến mức khó tin.

 

"Từ giờ, cứ hứa là phải thế này nhé."

 

"……"

 

Chắc chỉ là nói đùa thôi, đúng không?

 

"Dù sao thì trong tuần này, cứ tạm dùng xe của tôi đi. Nếu ra ngoài, cậu cũng cần xe mà."

 

"Ừm… cũng đúng…"

 

Tôi định nói rằng mình không dùng đồ đã qua tay người khác, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Thật ra nếu cần xe, tôi có thể lấy từ nhà về. Chẳng qua tôi không có việc gì dùng đến, nên mới để đó mà thôi.

 

"À, còn nữa."

 

Kwon I Do liếc nhìn đồng hồ rồi hơi cau mày. Có vẻ đã đến lúc anh ta phải đi. Một người có vẻ là thư ký đang đứng ở lối vào gara, ra hiệu cho anh ta. Kwon I Do giơ tay ra hiệu chờ một chút, sau đó quay lại nhìn tôi.

 

"Trong thời gian tới, hãy đi kiểm tra sức khỏe."

 

"Kiểm tra?"

 

"Ừ, kiểm tra pheromone."

 

Anh ta nói như thể không có gì đặc biệt.

 

"Nếu cơ thể có dấu hiệu thay đổi, thì đó chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu thuốc ức chế không còn hiệu quả, sẽ có nhiều rắc rối. Chúng ta cần biết nguyên nhân kỳ phát tình thay đổi. Trừ khi cậu định mãi ở nhà, còn không thì cũng nên đề phòng trường hợp xấu."

 

"……"

 

"Tôi sẽ gọi bác sĩ riêng tới khám. Nếu cậu thích đến bệnh viện hơn thì cũng được. Cậu muốn sao?"

 

Anh ấy nói không sai. Tôi vốn cũng định tìm bác sĩ Choi để trao đổi về vấn đề này. Chỉ là không ngờ Kwon I Do lại đề cập trước, và cũng không nghĩ anh ta sẽ giả định rằng tôi không thể cứ mãi ở trong nhà.

 

"Tùy anh sắp xếp vậy."

 

"Vậy để bác sĩ đến đây đi. Dù sao đến bệnh viện cũng phiền phức."

 

"Vậy thì… cứ vậy đi."

 

Giờ ngẫm lại, có quá nhiều điều kỳ lạ. Anh ta bảo tôi vào nhà, nhưng chưa bao giờ nói rằng tôi không được ra ngoài. Khi đưa xe, anh ta cũng mặc nhiên cho rằng tôi sẽ cần nó để đi đâu đó.

 

"…Tôi có một câu hỏi."

 

"Hỏi đi."

 

Kwon I Do lại liếc đồng hồ. Nếu theo lịch trình thường ngày, giờ này anh ta đã phải đi rồi. Nhưng anh ta vẫn chờ, ra hiệu bảo tôi cứ nói.

 

"Tôi có thể tự do ra khỏi nhà không?"

 

"……?"

 

Anh ta ngạc nhiên, như thể không hiểu sao tôi lại hỏi vậy. Đầu anh ta hơi nghiêng, trông có vẻ bối rối. Sau một thoáng ngập ngừng, giọng anh ta trầm xuống.

 

"Tôi chưa từng có ý định giam cầm cậu."

 

"……"

 

Tại sao vậy nhỉ? Ngay khi nghe câu đó, lòng tôi bỗng nhói lên. Cảm giác như đã nghe câu tương tự ở đâu đó. Kwon I Do hạ mắt xuống, khẽ nói thêm.

 

"Tôi không định giới hạn phạm vi hoạt động của cậu."

 

Tôi muốn hỏi. Nếu vậy, tại sao anh ta lại bảo tôi về đây? Việc tôi sống ở đây có lợi gì cho anh ta?

 

"…Tôi hiểu rồi."

 

Nhưng cuối cùng, tôi không hỏi. Một phần vì có vẻ anh ta thực sự phải đi làm rồi, phần khác… có điều gì đó trong lòng tôi cảnh báo rằng không nên hỏi.

 

"Giờ tôi đi đây. Hôm nay tôi sẽ về muộn, nên cứ ăn uống và nghỉ ngơi đi."

 

Nói xong, Kwon I Do sải bước về phía trước. Tôi lặng lẽ đi theo sau, cố gắng xoa dịu tâm trạng rối bời của mình. Chìa khóa trong tay tôi khẽ va vào nhau, phát ra những âm thanh nhỏ vụn.

 

Điện thoại mới được mang đến vào buổi chiều muộn, sau giờ cơm trưa. Tôi đang đọc sách trong phòng thì có người mang nó đến. Một người đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ bước vào sảnh, cúi đầu chào và đưa điện thoại cho tôi.

 

"Tôi là Lee Tae Sung, thuộc đội vệ sĩ của phó tổng giám đốc."

 

Chiếc điện thoại mới là phiên bản mới nhất của thương hiệu tôi vẫn dùng. Tôi cứ nghĩ sẽ là sản phẩm của công ty anh ta, nhưng có vẻ anh ta đã tôn trọng sở thích của tôi. Nhìn vẻ ngoài lấp lánh của nó, tôi bỗng thấy có chút áp lực.

 

"Hôm nay là thứ Bảy, anh vất vả quá."

 

Vệ sĩ, chứ không phải thư ký sao? Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười. Lee Tae Seong chỉ lặng lẽ quan sát tôi rồi đáp ngắn gọn.

 

"Không có gì."

 

Dù phản ứng không đặc biệt, nhưng tôi có thể cảm nhận được ngay—

 

Người này không thích tôi lắm.

 

"Không, tất cả đều là chỉ thị của Phó Tổng Giám đốc."

 

Đôi khi vẫn có. Những người cảm thấy khó chịu với những người thân cận của sếp tôi.

 

Mỗi khi nhắc đến "Phó Tổng Giám đốc," anh ta lại ánh lên vẻ tự hào. Xem ra lòng tôn kính của anh ta dành cho Kwon I Do rất lớn, và dường như anh ta không hài lòng với tôi—vị hôn phu của anh ấy.

 

Mà cũng phải thôi. Một người làm việc cho một nhân vật tầm cỡ như vậy lại phải làm mấy việc vặt thế này, khó chịu cũng là điều dễ hiểu.

 

"Nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến Kwon I Do giúp tôi."

 

Tôi nói vậy rồi khẽ gật đầu. Cứ nghĩ anh ta sẽ rời đi ngay sau đó, nhưng anh ta lại chần chừ với vẻ khó xử. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, cuối cùng, Lee Tae Sung miễn cưỡng mở lời.

 

"…Phó Tổng Giám đốc bảo tôi ở lại làm tùy tùng cho đến khi anh ấy tan làm."

 

"Tùy tùng?"

 

"Vâng, như lái xe hay làm mấy việc vặt…"

 

"......"

 

Sắc mặt tôi dần sa sầm. Không chỉ tôi mà cả Lee Tae Sung cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện này.

 

"…Nhưng nếu là vệ sĩ, thì chẳng phải anh nên bảo vệ Kwon I Do sao?"

 

"Còn nhiều người khác lo việc đó."

 

Chuyện đó thì đúng. Với tầm cỡ của Kwon I Do, chắc canh anh ấy có không ít người hộ tống.

 

Khi còn làm Giám đốc điều hành, tôi cũng có vài vệ sĩ đi theo. Nhưng tôi thấy phiền nên chỉ giữ lại số ít cần thiết.

 

"Vậy là anh sẽ ở cạnh tôi trong suốt thời gian tôi ở nhà sao…?"

 

Tôi lơ đễnh hỏi, nhưng Lee Tae Sung chỉ mím môi, không trả lời. Không phải vì đồng ý, mà là vì anh ta thực sự không muốn nói ra điều đó. Cuối cùng, anh ta tránh ánh mắt tôi rồi cất giọng đầy khách sáo.

 

"Tôi sẽ chờ ở gần đây, chỉ vào khi nào cần thiết."

 

"…Lee Tae Sung, chính xác thì công việc của anh là gì?"

 

"Lái xe, làm việc vặt, và bảo vệ anh. Nếu anh có điều gì muốn nói với Phó Tổng Giám đốc, anh có thể nói qua tôi."

 

Tóm lại, tôi có một chân sai vặt thực thụ. Nhìn cách hành xử của anh ta, tôi thật khó mà tin đây là công việc chính của một vệ sĩ.

 

Nhà của Kwon I Do có đến hàng chục hệ thống an ninh. Chỉ cần nhấn một nút, cảnh sát vũ trang sẽ lập tức xuất hiện. CCTV phủ kín không chừa góc chết. Bên trong đã có cả một đội ngũ bảo vệ, vậy thì việc gì phải phung phí thêm một vệ sĩ cá nhân nữa?

 

"Tôi… cần gọi điện một chút."

 

Tôi để mặc Lee Tae Sung rồi lùi ra vài bước, rút chiếc điện thoại mới ra. Dù tôi đã đứng xa, anh ta vẫn khoanh tay đứng thẳng, giữ nguyên tư thế. Khiến cả tôi cũng thấy gò bó theo.

 

"Giống y hệt thật đấy…"

 

Chiếc điện thoại mới không khác gì cái cũ của tôi. Cả hình nền, danh bạ, lịch sử tin nhắn—tất cả đều được sao chép y nguyên. Tôi bấm vào số lưu tên "Kwon I Do", chờ đầu dây bên kia bắt máy.

 

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, rồi một giọng trầm thấp cất lên từ điện thoại.

 

"Alo, tôi là Kwon I Do."

 

Giọng anh ấy vẫn lạnh nhạt như mọi khi. Có tiếng sột soạt, có lẽ anh đang làm gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho anh ấy. Cảm giác nghe thấy hơi thở từ đầu dây bên kia khiến lưng tôi bất giác thẳng tắp.

 

"Là Jeong Se Jin đây… Anh có rảnh không?"

 

"……"

 

Một khoảng im lặng thoáng qua. Anh bận sao? Tôi đang định nói gì đó thì—

 

"Có chuyện gì à?"

 

Anh hỏi, giọng có phần gấp gáp. Cứ như thể nếu tôi nói "có," anh sẽ lập tức lao đến ngay. Tôi liếc nhìn Lee Tae Sung, rồi hạ giọng.

 

"Không có chuyện gì cả… Chỉ là anh Lee Tae Sung vừa mang điện thoại đến cho tôi. Anh ta nói Kwon I Do đã cử anh ta làm tùy tùng của tôi."

 

"…À."

 

Anh khẽ kêu lên, pha chút bất ngờ và cả nhẹ nhõm. Nghe giọng điệu thả lỏng ấy, tôi cũng bớt căng thẳng phần nào.

 

"Nếu không thích, tôi sẽ đổi người khác."

 

"Không, không phải chuyện thích hay không…"

 

Tôi suýt nữa lắp bắp. Chẳng lẽ chuyện đổi người lại đơn giản đến vậy?

 

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi thực sự không cần tài xế. Cũng không cần ai làm mấy việc vặt."

 

"Chẳng phải cậu đã đồng ý nhận tất cả những gì tôi cho rồi sao?"

 

"…Người không phải là đồ vật mà."

 

Thật may vì anh ấy không ở trước mặt tôi lúc này. Nếu không, chắc tôi đã để lộ biểu cảm vô cùng hoang mang của mình.

 

"Dù sao tôi cũng không cần. Nếu có gì muốn nói với anh, tôi chỉ cần gọi điện là đủ."

 

"Nếu không cử người đến hôm nay, liệu cậu có chủ động gọi cho tôi không?"

 

"……"

 

Câu trả lời, không cần nghĩ cũng biết. Tôi chẳng có lý do gì để gọi cho anh cả.

 

"Cứ để anh ta ở đó đi. Càng nhiều vệ sĩ càng tốt."

 

Tôi nghe thấy giọng Kwon I Do một lần nữa.

 

"…Tôi chưa bao giờ cần hơn một thư ký."

 

"Nên cậu chỉ giữ lại mỗi Thư ký Kim?"

 

Giọng anh ấy chùng xuống, trở nên nguy hiểm lạ thường. Tôi im lặng, và chỉ khi ấy, anh mới dịu giọng lại.

 

"Anh ta vốn là đội trưởng an ninh. Cựu tuyển thủ quốc gia môn judo, lái xe cũng giỏi."

 

Thảo nào trông anh ta vạm vỡ như vậy. Nhưng… một người giỏi thế mà lại được cử đến hầu hạ tôi?

 

"Anh ấy là người của anh Kwon I Do. Anh ấy phục vụ tôi thì có hợp lý không?"

 

"Người tôi thuê, tôi dùng như nào là quyền của tôi."

 

Thật hết cách nói. Lẽ ra một trong hai chúng tôi nên nhượng bộ, nhưng tôi không định làm vậy. Tôi biết rõ cảm giác bị kè kè bên cạnh phiền phức ra sao.

 

"Thật sự không cần thiết. Nếu anh định giám sát, thì cứ dùng CCTV…"

 

"…Giám sát?"

 

"……"

 

Chết tiệt. Tôi không định nói thế.

 

"Nếu cậu nghĩ vậy thì tôi cũng chẳng biết nói gì hơn."

 

"…Không, tôi lỡ lời."

 

"Không sao. Tôi hiểu."

 

Tiêu rồi. Giọng anh ấy không hề cho thấy là anh ấy thực sự hiểu.

 

"Kwon I Do, tôi—"

 

"Lẽ ra tôi nên giám sát cậu. Nếu vậy, cậu đã không nằm bất động trong nhà kính lâu như thế."

 

Tôi cứng đờ người.

 

"Tôi đã bảo cậu có chuyện thì gọi cho tôi, nhưng cậu lại cứ im lặng mà ngất đi."

 

Lời trách móc không hề có chút cảm xúc nào, nhưng tôi lại nghe ra điều gì đó…

 

"Chỉ cần khi ra ngoài, cậu mang theo anh ta."

 

…Sao anh ấy lại lo lắng cho tôi đến vậy?

 

"Tôi không tin cậu sẽ chủ động gọi cho tôi."

 

Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng, tôi chỉ thở dài.

 

Ngay khi tôi định cúp máy, anh ấy cất giọng.

 

"Kẻo cậu hiểu lầm nên tôi nói trước…"

 

Giọng anh ấy hạ thấp hơn, như thể cân nhắc từng chữ.

 

"Tôi lo cho cậu là thật đấy."

 

Tút—

 

Cuộc gọi kết thúc.

 

Tôi sững sờ nhìn màn hình điện thoại, tiếng tút tút vọng lại bên tai.

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.