[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 4

Thời gian chờ đợi kéo dài hơn tôi tưởng. Một phần vì tôi rời khỏi nhà quá sớm, một phần vì lệnh của bố tôi rằng tôi phải ở yên trong phòng chờ cho đến khi được gọi. Dù gì thì tôi cũng nên gặp mặt đối phương một lần. Nhưng đến cả việc giới thiệu tên tuổi còn chưa có, nói gì đến cơ hội nhìn thấy mặt nhau.

 

"Thư ký Kim."

 

Trái ngược với tôi, người cứ ru rú trong phòng chờ, Thư ký Kim bận rộn ra vào liên tục để truyền đạt lại lời bố tôi. Có lần, anh ta đến thông báo về trình tự buổi lễ. Một lần khác, anh mang theo một ít đồ ăn nhẹ. Rồi lại một lần nữa, anh ta đưa cho tôi chiếc máy tính bảng hiển thị thông tin của Kwon I Do.

 

Và lần này, thứ anh ta đưa cho tôi là một lọ nước hoa nhỏ, cỡ bằng một thỏi son.

 

"Chủ tịch bảo tôi mang đến cho cậu."

 

"……"

 

Không cần mở ra, tôi cũng có thể đoán được thứ bên trong. Khi tôi lặng lẽ lướt tay trên thân lọ, Thư ký Kim thở ra một câu đúng như dự đoán.

 

"Là nước hoa pheromone."

 

Nước hoa pheromone sao. Tôi đã nói với bố không biết bao nhiêu lần rằng mấy thứ này chẳng có tác dụng gì.

 

"Ngài dặn rằng cậu hãy xịt nó trước khi buổi lễ bắt đầu."

 

Giọng anh ta vẫn bình thản, nhưng nét mặt lại có chút gượng gạo, như thể cảm thấy có lỗi khi phải truyền đạt lời này. Anh ta còn khẽ nuốt một hơi thở nặng nề. Tôi mở nắp lọ, đưa lên mũi ngửi thử rồi bật cười khe khẽ.

 

"Có vẻ đã chọn lựa rất kỹ."

 

Hương thơm không quá nồng, tự nhiên đến mức có thể lừa được người khác rằng đây là pheromone thực sự. Một sản phẩm tạo ra mùi hương đặc trưng cho những Beta không thể cảm nhận pheromone. Tôi đã thấy nhiều loại nước hoa trước đây, nhưng có lẽ đây là loại giống thật nhất trong số đó.

 

"Thư ký Kim đã chọn nó sao?"

 

"......"

 

Thư ký Kim lặng lẽ đẩy gọng kính lên. Đó là thói quen vô thức mỗi khi anh ta cảm thấy khó xử. Sự im lặng chính là lời khẳng định – chắc chắn anh đã nhận lệnh từ bố tôi, tự mình đi tìm kiếm khắp nơi.

 

"Tôi thích nó. Cảm ơn anh."

 

Đó chỉ là lời nói xã giao, nhưng thực tế, mùi hương này cũng không tệ. Mà, hiệu ứng pheromone có hay không thì một Beta như anh ta cũng chẳng cần phải biết làm gì.

 

Tôi kéo tay áo, để lộ phần cổ tay nơi mạch máu chảy qua, rồi xịt nước hoa lên đó. Khi tôi nhẹ nhàng chà xát hai cổ tay vào nhau, Thư ký Kim chỉ lặng lẽ quan sát từng cử động của tôi. Tôi quệt chút hương còn vương lại lên gáy, rồi quay sang hỏi:

 

"Tôi nên xịt thêm không?"

 

".....Không. Như vậy là đủ rồi."

 

Ánh mắt anh ta có gì đó xao động khó tả. Đó là ánh mắt anh vẫn nhìn tôi suốt tuần qua. Nếu tôi chịu khó đào sâu, chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân. Nhưng tôi chưa từng muốn làm vậy.

 

"Cái đó……..."

 

Thư ký Kim cất lời, rồi lại ngập ngừng rất lâu. Khi tôi nhìn anh như thể giục nói tiếp, cuối cùng một câu hỏi gượng gạo cất lên:

 

"Chuyện này… có ý nghĩa gì sao?"

 

".............."

 

Hương hoa lan tỏa đậm đặc đến thế. Một khứu giác đã trở nên chai sạn vẫn có thể dễ dàng nắm bắt mùi hương lạ lẫm ấy. Nhưng dù có dịu nhẹ và êm ái đến đâu, đối với một Omega như tôi, nó cũng chẳng thể giống pheromone được.

 

"Ừm, ai mà biết được."

 

Một chút đánh lừa thị giác. Chỉ vậy mà thôi.

 

"Xịt nước hoa lên một bông hoa không có hương, cũng chẳng thể khiến bướm ong vây quanh nó."

 

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc, cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng tôi. Thư ký Kim im lặng khép miệng, còn tôi thì đứng dậy, bỏ anh lại phía sau. Nhân viên bước vào, thông báo rằng lễ đính hôn sắp bắt đầu.

 

"Ngài Jeong Sejin, mời ngài chuẩn bị."

 

Cánh cửa trượt phía trong căn phòng này, như dự đoán, nối liền với khu vườn. Hai nhân viên đứng hai bên cửa, một người khác nhanh chóng nói qua những điều cần lưu ý – rằng khi cửa mở, chú rể sẽ đến đón tôi, rằng tôi chỉ cần nắm tay anh ta rồi cùng bước đi.

 

"Không có gì khó cả, nên đừng căng thẳng, cứ thoải mái là được."

 

Mọi thứ đều là thật, không phải một buổi diễn tập. Sau ngần ấy thời gian chờ đợi, cuối cùng tôi cũng phải trải qua lễ đính hôn mà chẳng một ai có mặt để chứng kiến. Nhưng mà… có ai chứng kiến hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt.

 

"Cậu có câu hỏi nào không?"

 

"Không, tôi ổn."

 

Tôi chỉnh lại đồng hồ trên cổ tay, vuốt phẳng nếp áo cho ngay ngắn. Từ phía sau, thư ký Kim lặng lẽ kéo thẳng phần áo vest bị nhăn. Khi anh ta còn đang chỉnh lại cà vạt cho tôi, nhân viên đã ra hiệu bằng ánh mắt với những người đứng hai bên.

 

"Cậu chủ."

 

Ngay trước khi cánh cửa mở ra, tiếng gọi ấy giữ tôi lại trong giây lát. Tôi không quay đầu, nhưng giọng của thư ký Kim lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

"Chúc cậu làm tốt."

 

Thật kỳ lạ. Người hiểu rõ tôi sẽ làm tốt hơn ai hết, lại là anh ta.

 

"Đừng lo lắng."

 

Cửa giấy bắt đầu trượt sang hai bên. Ánh nắng len qua khe cửa hẹp, sáng đến mức khiến khóe mắt tôi cay xè. Tôi nhắm mắt, rồi lại mở ra. Và ngay khoảnh khắc ấy, một khung cảnh rộng lớn trải dài trước mắt tôi.

 

"Bây giờ, tôi cũng đâu còn ở cái tuổi để gọi là cậu chủ nữa."

 

Thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn của tôi, là những đóa hoa rực rỡ bung nở. Những cánh hoa trắng muốt như tuyết trải dài tựa tấm thảm, những đóa hoa tươi sắc xếp san sát thay thế cho những hàng ghế khách mời. Giữa khu vườn muôn màu rực rỡ, giữa lòng mùa xuân tươi đẹp xanh biếc đến chói mắt.

 

Anh ta đứng đó.

 

"......"

 

Ấn tượng đầu tiên của tôi là như thế.

 

Mái tóc được chải gọn gàng đầy tinh tế, bộ vest bố mảnh vừa vặn hoàn hảo tôn lên vóc dáng anh ta. Bước chân đoan chính đến mức như thể được đo bằng thước, tạo cảm giác đầy trang nhã.

 

Gương mặt tôi đã từng thấy vô số lần trên truyền hình, trên các trang báo. Nhưng hôm nay, tôi mới nhận ra rằng, nó còn hoàn mỹ hơn bất kỳ bức ảnh nào.

 

Thật nực cười, tôi lại cảm thấy ngay cả chiếc khuy măng sét nhỏ trên tay áo anh ta cũng thật đặc biệt. Đôi giày da với hoa văn khắc chìm cũng như thể sinh ra để dành riêng cho anh ấy. Đến mức tôi cảm thấy tất cả mọi thứ trên người anh ta đều hoàn mỹ một cách hiển nhiên.

 

"… Jeong Sejin?"

 

Tôi không đáp lời.

 

Không phải vì tôi đang mải trầm trồ trước vẻ ngoài của anh ta.

 

Mà bởi người đàn ông từng được chọn là "Doanh nhân không bao giờ cười" trên một chương trình truyền hình ấy – Lại đang khẽ mỉm cười, đưa tay về phía tôi.

 

"Kwon I Do."

 

Pheromone nồng có mùi tựa như gỗ ẩm hòa quyện một cách hoàn hảo với giọng nói trầm tĩnh và đầy khí chất. Một sự hiện diện mà thứ nước hoa rẻ tiền kia không bao giờ có thể bắt chước được. Mùi hương không thể tạo ra bằng cách nhân tạo ấy lan tỏa từ chân tôi, cuốn lấy tôi từng chút một.

 

Cảm giác này khiến thứ nước hoa tôi vừa xịt trở nên tầm thường đến mức đáng xấu hổ. Đồng thời, đó cũng là một áp lực mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây. Có lẽ vì vậy mà tôi không thể tránh ánh mắt của anh ta, cũng không thể quay đi.

 

"……"

 

Tôi cảm thấy bất an. Là nỗi sợ hãi bản năng đối với một Alpha xa lạ, hay là sự tò mò đối với pheromone lần đầu tiên trải nghiệm? Nhịp tim đập nhanh một cách bất thường khiến tôi không thể suy nghĩ một cách lý trí.

 

"Thực tế… trông anh còn đẹp trai hơn nhiều."

 

Nhưng nụ cười đã trở thành thói quen suốt bao năm vẫn cứ tự nhiên xuất hiện, bất kể tình huống thế nào. Tôi theo phản xạ hơi nheo mắt, rồi đặt tay mình lên tay anh ta. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, đôi mắt sâu thẳm ấy khẽ lay động như sóng gợn.

 

"Jeong Sejin."

 

"……"

 

Anh ta không nói gì trong một lúc lâu. Chỉ khẽ hé môi như muốn thốt ra điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói thành lời, cứ như sắp vỡ vụn ngay tại chỗ. Tôi cũng không thể hỏi tại sao, hay có chuyện gì không ổn.

 

"…Quả nhiên."

 

Bàn tay to lớn của anh ta chậm rãi nắm lấy tay tôi. Siết hơi chặt một chút, rồi lại thả lỏng, như thể đang cầm một thứ gì đó dễ vỡ. Độ lạnh đến đáng ngạc nhiên của tay anh ta lại mang đến cảm giác ấm áp một cách kỳ lạ.

 

"Gặp trực tiếp vẫn tốt hơn."

 

"……"

 

Cảm giác quen thuộc ùa về. Không, đúng hơn là một cảm giác khiến tôi muốn bật khóc. Vì ánh nắng quá nóng bỏng , hay vì pheromone của Kwon I Do đang quấn lấy tôi một cách đầy tiếc nuối? Không có lý do gì để một người mới gặp lần đầu lại nhìn tôi với ánh mắt như thế này.

 

"Mọi người vẫn thường nói tôi không ăn ảnh."

 

Tôi đùa một câu, nhưng vẻ mặt của Kwon I Do vẫn chẳng khá lên chút nào. Ngược lại, biểu cảm gượng gạo ấy thậm chí còn trông không tự nhiên hơn.

 

Thật kỳ lạ. Một người hoàn toàn xa lạ lại có phản ứng này với tôi? Nếu chỉ đơn thuần vì ngoài đời tôi trông ưa nhìn hơn trong ảnh, thì vẫn có quá nhiều điểm đáng bận tâm.

 

Nhưng đây không phải là thời điểm hay nơi chốn thích hợp để đề cập đến sự khác thường ấy. Dù chúng tôi sắp đính hôn, nhưng thực tế vị thế của hai bên không hề ngang bằng. Tôi chỉ nên cảm thấy may mắn vì anh ta không có ác cảm với tôi.

 

"Cậu có biết không?"

 

Một nhịp trôi qua, Kwon I Do cất lời. Anh ta quay đi, giọng nói thấp đến mức gần như chỉ là tiếng thì thầm.

 

"Tôi đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi."

 

"Cái gì…?"

 

Trước khi tôi kịp hỏi lại, anh ta đã bước đi. Tôi không còn cách nào khác ngoài lặng lẽ theo sau. Chúng tôi sóng bước trên con đường phủ đầy hoa, bàn tay vẫn nắm chặt cho đến khi bước gần đến bục lễ. Khuôn mặt anh ta, khi nhìn nghiêng, vẫn tràn ngập những cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được.

 

Buổi lễ đính hôn được tiến hành không khác gì một đám cưới. Theo hướng dẫn của MC, chúng tôi trao đổi nhẫn, cắt bánh trước sự chứng kiến của hai gia đình. Bên phải tôi là bố mẹ, Min Jae và Seo Young. Bên trái là gia đình của tập đoàn Seonho. Ngoại trừ không có khách mời, mọi thứ đều y hệt một hôn lễ chính thức.

 

Sau khoảnh khắc bối rối ban đầu, Kwon I Do nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm. Khi đeo nhẫn vào tay tôi, anh ta có chút ngập ngừng, nhưng thay đổi ấy nhỏ đến mức nếu tôi không nghe thấy hơi thở khẽ run rẩy kia, có lẽ tôi cũng sẽ không nhận ra.

 

Chiếc nhẫn mà anh ta đeo cho tôi là do tập đoàn Seon Ho chuẩn bị. Viên đá quý gắn chính giữa rõ ràng không phải là đá nhân tạo. Có lẽ là kim cương, hoặc một loại đá quý nào đó. Dù gì thì, nó cũng có vẻ quá mức xa xỉ để làm nhẫn đính hôn.

 

"Chúc mừng hai người đã chính thức đính hôn."

 

Sau khi buổi lễ kết thúc, chúng tôi mở rượu vang, bắt đầu bữa tiệc giữa hai gia đình. Thực chất, đây là một buổi gặp mặt thông gia, đồng thời cũng là cuộc đàm phán củng cố lòng tin giữa hai tập đoàn.

 

Nếu có phóng viên ở đây, tôi chắc rằng tiếng chụp ảnh sẽ không ngừng vang lên khi họ thấy khung cảnh này—tôi và Kwon I Do ngồi cạnh nhau, trước mặt là hai gia đình đối diện nhau.

 

"Được kết thông gia với quý tập đoàn là một niềm vinh hạnh, Phó Chủ tịch Kwon Sang Mi."

 

Bố tôi, hiếm khi nào tỏ ra nhún nhường, lại đang cố gắng lấy lòng tập đoàn Seon Ho. Min Jae chỉ im lặng dùng bữa, Seo Young cũng vậy. Chỉ có mẹ tôi là vẫn giữ được phong thái như thường ngày, nhưng ngay cả bà cũng đang cố giữ thẳng lưng để che giấu sự căng thẳng.

 

"Vinh hạnh gì chứ. Vì đây là gia đình mà con trai tôi đã chọn, nên chúng tôi cũng rất mong đợi vào tương lai của hai cháu."

 

Phó Chủ tịch tập đoàn Seon Ho, đồng thời là mẹ của Kwon I Do, đối diện bố tôi với vẻ mặt điển hình của một doanh nhân thành đạt. Bà ta không tâng bốc một cách thái quá, cũng không tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng hề khiêm nhường. Chỉ đơn giản là tiếp nhận sự nịnh nọt của bố tôi một cách đầy bản lĩnh, như những kẻ đã quá quen với thành công.

 

"Thật đáng tiếc khi con trai thứ không thể tham dự, nhưng may mắn là phía Haeshin đã thông cảm. Mong rằng lần hợp tác này sẽ mang lại lợi ích cho cả hai doanh nghiệp."

 

"Haha, vì công việc mà, biết sao được. Vâng, phó chủ tịch, tôi đảm bảo ngài sẽ không phải thất vọng."

 

Bên cạnh Kwon Sang Mi là chồng cô, ngồi ngay ngắn cùng chị gái của Kwon I Do, chồng chị ấy và cô con gái bảy tuổi. Cái cô bé nhỏ xíu kia chính là nữ Alpha hiếm hoi đó sao. Tôi nhớ ngày kết quả xét nghiệm giới tính được công bố, truyền thông đã không ngừng đưa tin về cô bé.

 

Nhưng hơn hết... có vẻ cần phải cắt nhỏ miếng thịt đó ra.

 

Tôi trông thấy cô bé đang chật vật với miếng bít tết to bằng cả khuôn mặt mình. Dù đã cầm dao bằng bàn tay nhỏ xíu, nhưng xem ra chẳng ăn thua gì. Nếu ngồi gần hơn, tôi đã có thể đổi đĩa giúp rồi. Khi tôi vừa nheo mắt suy nghĩ thì...

 

"......"

 

Bất chợt, cô bé ngẩng đầu lên. Vì đang thả lỏng mà chẳng kịp quay đi, ánh mắt tôi và cô bé chạm nhau. Đôi mắt tròn xoe mở lớn, đôi môi đang mím chặt khẽ mấp máy.

 

Trước khi tôi kịp giải thích, cô bé đã quay ngoắt đi với vẻ mặt hờn dỗi. Đôi má trắng phau hơi phập phồng, như thể cô bé đang xấu hổ vì sự vụng về của mình. Trong lúc tôi bỗng dưng thấy có lỗi, một tiếng cười khẽ vang lên.

 

"Hye Yul hơi nhút nhát đấy."

 

"…À."

 

Là Kwon I Do. Không rõ anh ta đã quan sát từ bao giờ, nhưng ánh mắt chứa đầy hứng thú khi nhìn qua lại giữa tôi và cô bé. Phải rồi, tên cô bé là Kwon Hye Yul. Tôi nhớ có bài báo từng viết rằng, cái tên đó được đặt theo bảo tàng nghệ thuật do Quỹ Seonho sở hữu.

 

"Anh rể, cắt thịt giúp Hye Yul đi."

 

Bỏ qua tôi đang lúng túng, Kwon I Do thản nhiên nhờ gia đình mình. Người đàn ông đang bàn chuyện tài trợ quỹ văn hóa liếc nhìn đĩa của Kwon Hye Yul, trong khi chị gái của Kwon I Do cũng vội vàng xem con gái mình ra sao.

 

"Con gái chúng ta chưa ăn được sao?"

 

"Không đâu, con đang ăn mà."

 

"Thật à? Vậy chỗ còn lại để bố cắt cho nhé."

 

Nụ cười dịu dàng kia, ai nhìn cũng biết là của một người bố yêu thương con hết mực. Dù mẹ của Kwon Hye Yul có khẽ ngăn lại, bảo rằng con bé nên tự làm để dần quen, nhưng lời can ngăn đó cũng chỉ là những lời trách yêu chứa đầy tình cảm.

 

Những doanh nhân được ca tụng là lạnh lùng ấy, giờ phút này, chỉ trông giống một gia đình bình thường.

 

"Phó giám đốc và phu nhân tình cảm thật đấy."

 

Bố tôi nắm ngay cơ hội, mỉm cười đầy mãn nguyện khi khen ngợi họ. Ông còn không quên liếc sang tôi, gương mặt đượm vẻ xúc động.

 

"Khi còn nhỏ, SeJin nhà tôi cũng từng rất vất vả với dao nĩa đấy… đúng không, em yêu?"

 

"Tất nhiên rồi. Chính anh đã dạy nó nên giờ nó mới thành thạo thế này chứ."

 

"Tôi đã nuôi nấng SeJin như con ruột, chăm lo từng chút một. Giờ gả nó cho giám đốc, lòng tôi cũng có chút tiếc nuối."

 

Thật là một cuộc trò chuyện đầy trìu mến. Người ngoài nghe thấy có khi còn cho rằng đây là một gia đình vô cùng hạnh phúc.

 

"Bây giờ thì Se Jin đã rất chỉn chu, nhưng hồi nhỏ thì cần chăm sóc lắm…"

 

"……"

 

Miếng thức ăn trong miệng bỗng trở nên khô khốc như cát. Cảm giác ngon miệng còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.

 

Tôi lặng lẽ hạ mắt nhìn đĩa trước mặt. Những miếng thức ăn được cắt tỉ mỉ, hẳn là thành quả của sự giáo dục từ bố. Chính xác hơn, đó là thứ tôi đã học được sau ba ngày ba đêm nhịn đói, thứ phép tắc buộc phải biết để tồn tại.

 

"Trẻ con thì luôn vụng về mà."

 

Giữa những âm thanh ù ù nơi thính giác, một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.

 

Tôi đã để ý từ nãy rồi, nhưng Kwon I Do phát âm quá mức chuẩn mực. Có lẽ vì hòa lẫn với pheromone mà giọng nói anh ta còn tạo ra một cảm giác kỳ lạ.

 

"Trách nhiệm của bố mẹ là hướng chúng đi đúng đường."

 

Giọng điệu có chút gai góc. Nhưng có vẻ tôi là người duy nhất cảm nhận được điều đó, vì bố tôi lại vui vẻ phụ họa ngay.

 

"Ồ, triết lý giáo dục của giám đốc rất hợp với tôi. Sau này chắc chắn anh sẽ trở thành một người bố tuyệt vời."

 

Dùng kính ngữ với con rể có phần hơi thái quá. Mà điều đáng cười là tôi không hề cảm thấy có gì bất thường.

 

"Nhân tiện, hai đứa đã có kế hoạch sinh con chưa…?"

 

Leng keng.

 

Bố tôi còn chưa nói hết, tiếng động khác thường đã cắt ngang cuộc trò chuyện. Là tiếng nĩa rơi xuống đĩa.

 

Min Jae. Mặt cậu ấy đỏ bừng, nhanh chóng nhặt lại nĩa.

 

"Con xin lỗi."

 

Sự im lặng ngượng ngập bốo trùm bàn tiệc. Bố tôi trừng mắt nhìn Min Jae, rồi đành hắng giọng một cái.

 

"Thằng bé vẫn còn là sinh viên, chưa quen với những dịp thế này..."

 

"Không sao đâu, tôi hiểu mà."

 

Lần thứ hai, lời bố tôi bị chặn lại.

 

Nhưng vì lần này người nói là Kwon I Do, bố tôi chỉ có thể miễn cưỡng giữ nụ cười ôn hòa dù khóe môi hơi run rẩy. Kwon I Do nhấp một ngụm rượu vang, rồi chậm rãi đặt ly xuống.

 

"Như tôi đã nói, trẻ con thì thường hay vụng về. Như các vị đã thấy, cháu gái tôi cũng chưa quen dùng dao nĩa."

 

Min Jae cau mày khi bị so sánh với một đứa bé bảy tuổi. Nhưng dù có tức tối đến đâu, cậu ấy cũng không thể phản bác trong tình huống này, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống để kìm nén.

 

"Dù sao thì, thật may mắn khi ngài thông cảm."

 

Bố tôi, người từng trải qua bốo năm thương trường, tất nhiên khéo léo hơn Minjae nhiều. Mẹ tôi cũng cố mỉm cười, đưa khăn ăn cho Minjae như để xoa dịu không khí.

 

Kwon I Do liếc nhìn họ, rồi hờ hững lên tiếng.

 

"Ngài hỏi về kế hoạch con cái của chúng tôi à?"

 

Không ai trả lời, nhưng dường như anh ta cũng chẳng bận tâm. Sau khi lướt mắt nhìn từng thành viên trong gia đình tôi, anh ta thản nhiên nói tiếp.

 

"Chắc không ai ở đây lại không biết cuộc hôn nhân này là một dạng hợp đồng nhỉ."

 

Không ai là không biết. Dù buổi lễ này có long trọng đến đâu, bố tôi vẫn phải nhún nhường, hẳn phải có lý do.

 

"Nhân tiện nhắc đến, hãy nói về điều kiện đi."

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.