[RTT] [Novel] Hồi Ức Cuối Cùng Chap 23

Đã ba ngày trôi qua. Khoảng thời gian vắng mặt của Kwon I Do, so với ngày đầu tiên, lại không đến mức quá trống trải. Từ ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục ghé vào nhà kính, bình thản đọc sách giết thời gian như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Như lời hứa trước đó rằng sẽ lắp đèn trong nhà kính, Kwon I Do đã cho người đến thi công một cách bài bản trong lúc tôi về nhà chính. Họ kéo dây điện lên tận trần, lắp hệ thống tự động bật sáng khi trời tối. Tuy chưa từng nhìn thấy nhà kính vào ban đêm, nhưng chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng cảm thấy chắc hẳn trông rất đẹp.

 

"Ngày mai anh có việc gì không?"

 

"Ngày mai á?"

 

Trong khi đang uống trà như thường lệ, Lee Tae Sung bất chợt hỏi. Lúc ấy tôi đang ngắm những cánh hoa lơ lửng trên tách trà, mùi oải hương thơm dịu thoảng qua mũi. Dù chưa đến mùa nở, nhưng tôi vẫn tò mò hỏi lại, và Tae Sung đáp lại bằng một vẻ mặt càng khó hiểu hơn.

 

"Phó tổng nói rằng ngày mai tôi không cần đi làm."

 

"…Ừm..."

 

Tôi cố nghĩ xem ngày mai có chuyện gì, nhưng chẳng có gì hiện lên trong đầu. Không phải ngày Kwon I Do trở về, cũng chẳng phải hôm tôi có hẹn ra ngoài. Chỉ có một suy đoán mơ hồ là… có lẽ anh ấy đang âm thầm bù đắp cho tôi chút phúc lợi nào đó.

 

"Có lẽ là... chỉ là cho nghỉ thôi."

 

Chắc hẳn Kwon I Do có dự định gì đó. Tôi nói vậy, nhưng vẻ mặt Tae Sung lại trở nên lạ lẫm. Cậu ấy uống một ngụm trà oải hương như tôi, cau mày, rồi hạ giọng hỏi:

 

"Tôi hỏi một chuyện được không?"

 

"Cậu cứ nói đi."

 

Tôi đặt cuốn sách đang đọc xuống, nhìn thẳng vào mắt Tae Sung. Cậu ấy vẫn ôm chặt tách trà bằng bàn tay to lớn, vẻ mặt đầy trăn trở.

 

"Từ lâu tôi đã thắc mắc… liệu việc tôi bảo vệ anh có thật sự cần thiết không?"

 

"…Ừm..."

 

Thật lòng mà nói, tôi cũng tự hỏi điều đó không ít lần. Không hiểu vì lý do gì mà Kwon I Do lại sắp xếp để Tae Sung ở bên cạnh tôi. Nếu không phải để giám sát thì việc có một người luôn kè kè bên cạnh thế này là hoàn toàn không cần thiết.

 

"Chuyện đó… cậu nên hỏi người thuê cậu thì hơn."

 

Dù sao tôi cũng không phải người thuê cậu ấy, sao mà hiểu được hết suy nghĩ của Kwon I Do. Nghe nói là vừa vệ sĩ vừa lo việc vặt, nhưng nếu nói không cần bảo vệ thì kiểu gì anh ta cũng giao thêm việc lặt vặt cho cậu ấy làm.

 

"Tôi cũng chẳng biết gì nhiều đâu."

 

Tôi bình thản đáp. Tae Sung im lặng, còn tôi thì lấy điện thoại ra xem giờ rồi đứng dậy. Đã đến giờ ăn trưa, nên Tae Sung cũng thu dọn sách và đi theo tôi.

 

Món khai vị của bữa trưa là cháo sữa với hạt dẻ cắt lát mỏng bên trên. Món ăn có độ sánh nhẹ, trong trẻo, hậu vị béo ngậy, rất dễ ăn. Tuy bữa ăn luôn có món khai vị, nhưng vài hôm trở lại đây tôi để ý thấy thực đơn toàn là những món dễ tiêu hoá. Cứ như thể ai đó đã biết chuyện tôi bị đầy bụng hôm trước vậy.

 

Ba ngày trước, vào đêm tôi lén lấy tài liệu trong phòng Kwon I Do, sáng hôm sau tôi đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày. Giường ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tôi trắng bệch, thảm hại đến mức nếu cha tôi nhìn thấy chắc ông sẽ nói tôi đã hết giá trị sử dụng và muốn vứt bỏ tôi ngay.

 

Tôi tự hỏi liệu mình nôn mửa vì bị đầy bụng thật chăng. Dù dạ dày có phần khó chịu, nhưng cảm giác buồn nôn mãnh liệt hơn là do cơn ác mộng đêm đó.

 

“Lẽ ra cậu nên biết thân biết phận của mình.”

 

Trong mơ, Kwon I Do mang vẻ mặt lạnh lẽo chưa từng thấy. Ánh mắt sắc như dao đáy, nhìn tôi như một sinh vật tầm thường, một côn trùng nhỏ bé không đáng để tâm. So với bên mặt nóng rát vì bị tát, thứ khiến tôi khổ sở hơn lại chính là luồng pheromone sắc bén như lưỡi dao cứa vào từng khúc ruột.

 

Dù tôi chỉ từng tiếp xúc với mỗi mình anh ấy là một Alpha vượt trội, nhưng chưa một lần anh ấy làm tôi ngộp thở vì pheromone. Vậy mà, dù chỉ là mơ, tôi vẫn nghĩ... thà chết còn hơn. Cảm giác đó còn tệ hơn cả những cơn sốt thời thơ ấu. Đau đớn, mệt mỏi, tủi thân đến mức khi tỉnh dậy, gương mặt tôi ướt đẫm nước mắt.

 

Ác mộng… chẳng lẽ theo thời gian cũng "tiến hoá" hay sao? Mà dù sao, mơ thấy bị người lạ cưỡng bức còn tệ hơn là bị Kwon I Do lạnh nhạt, đúng không? Tôi gắng gượng bước xuống ăn sáng, giả vờ như chưa có chuyện gì. Dù cơ thể đã kiệt sức, nhưng tôi vẫn không muốn ai nhìn thấy tôi yếu đuối. Một sự cố trùng hợp may mắn — hôm đó, toàn bộ bữa ăn đều là cháo.

 

"Anh ấy nói là ngày kia sẽ về, đúng không..."

 

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhẩm tính lại thời gian. Tôi từng nghĩ một tuần là dài, nhưng trải qua rồi mới thấy chẳng là bao. Vì đầu óc rối như tơ vò, tôi cảm giác mình mất nguyên một ngày chỉ để suy nghĩ cho thông suốt.

 

Trên bàn trong phòng tôi vẫn còn tài liệu lấy trộm từ phòng Kwon I Do. Biết là phải trả lại, nhưng tôi không đủ can đảm bước vào phòng anh ấy lần nữa. Đã thử giấu vào kệ sách vì sợ người làm phát hiện, nhưng chiều đến lại không kiềm được mà lấy ra xem.

 

"Jeong Se Jin."

 

Kwon I Do gọi tên tôi.

 

Giọng điệu ấy chẳng còn sự dịu dàng thường ngày.

 

Ngay sau đó là lời cảnh báo lạnh băng:

 

"Chuyện này... cậu sẽ phải hối hận suốt đời."

 

Cuộc đời ai rồi cũng sẽ vài lần đứng trước ngã rẽ. Tôi thì gặp nhiều lần rồi, và lần này cũng vậy. Phải chọn giữa phản bội Kwon I Do hay phản bội cha mình.

 

"...Phản bội sao."

 

Tôi bật cười khẩy. Tôi chưa từng hứa hẹn điều gì với ai, thế mà lại bị gán tội "phản bội". Thật là ngạo mạn quá mức.

 

Tôi phải quyết định trước khi Kwon I Do quay lại… Nghĩ vậy, tôi nhắm mắt lại trong cơn mỏi mệt. Trong ba ngày qua, tổng thời gian tôi ngủ chưa đầy ba tiếng. Dù có uống thuốc ngủ cũng chẳng ích gì — chỉ sợ vừa thiếp đi lại rơi vào ác mộng.

 

Vô thức quay đầu, tôi thấy chiếc lồng kính đặt trên bàn cạnh giường. Đó là bó hoa được Kwon I Do tặng hôm lễ đính hôn, giờ đã được làm thành đồ trang trí. Bên cạnh là lọ nước hoa màu xanh lá.

 

...Mình nên mang trả lại thì hơn.

 

Tôi vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái. Cứ mỗi khi chìm vào suy tư vài ngày nay, tay lại tự động làm động tác quen thuộc ấy. Căn biệt thự này, căn phòng này, đến cả chùm chìa khóa xe vứt bên cạnh - tất thảy đều là đồ Kwon I Do tặng.

 

Dẫu sinh ra không có gốc gác tử tế, tôi vẫn hiểu hành động sắp làm này đê tiện đến mức nào. Ngay cả việc do dự về nó cũng đã là tội lỗi rồi.

 

Nếu không phải vì giọng nói ấy cứ văng vẳng trong đầu, có lẽ tôi đã trả hồ sơ về chỗ cũ từ lâu.

 

"Loài thú còn biết ơn kẻ nuôi dưỡng mình..."

 

"......"

 

Mục đích hôn nhân này là để phục hưng tập đoàn Hae Shin. Nhưng phải chăng sự tồn tại của tôi cũng chỉ nhằm mục đích này? Lý do tôi sống là để thực hiện mệnh lệnh của cha, phải gắng sức vì hy vọng gia đình kia một ngày nào đó sẽ đón tôi trở về.

 

Khi cố gắng lý trí hóa mọi thứ, chính nỗi ám ảnh mơ hồ đã níu chân tôi. Ngày mai nhất định phải kết thúc chuyện này thôi. Tôi đã tự nhủ thế suốt ba ngày qua. Dù biết hành động ngay thì tốt hơn, nhưng vẫn không đủ can đảm đưa ra quyết định.

 

"......"

 

Cuối cùng, tôi cất xấp tài liệu vào góc khuất nhất của giá sách. Còn hai ngày nữa Kwon I Do mới về. Dù có chuyện gì xảy ra, ngày mai phải quyết định thôi. Cứ dây dưa thế này cũng chẳng giải quyết được gì.

 

Lúc ấy, tôi vẫn chưa để ý rằng tại sao anh ấy lại bảo Lee Tae Sung nghỉ làm.

 

Sau bữa tối, tôi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng do người giúp việc chuẩn bị. Mùi oải hương từ bồn tắm bồng bềnh bọt biển gợi nhớ hương vị trà chiều nay. Hình như oải hương có tác dụng an thần. Cơ bắp căng cứng dần thả lỏng.

 

Tôi bước ra khỏi phòng tắm, ngả người lên giường với chiếc áo choàng mỏng. Tóc vẫn ướt sũng vì lau qua loa. Dù biết nên thay đồ ngủ nhưng cơ thể nặng trịch như bông gòn ướt, ngón tay cũng không buồn nhúc nhích. May mà đã uống thuốc trước. Cơn buồn ngủ ập đến đúng lúc, cuốn trôi mớ hỗn độn trong đầu. Nỗi sợ ác mộng vô hình cũng dần tan biến.

 

Trong cơn mơ màng, tôi bỗng cảm thấy nóng bức khủng khiếp. Hơi thở phả ra tựa lửa đốt, cổ họng rát bỏng như nuốt phải than hồng. Thời tiết đâu đến nỗi này, thế mà thân nhiệt cứ tăng vọt.

 

Phải chăng mình đang mơ?

 

Thoạt đầu tôi nghĩ vậy. Giấc mơ sống động đến mức cái nóng này cũng có thể là ảo giác. Nếu thế thì khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ lại mát mẻ thôi.

 

"Se Jin à."

 

Đúng rồi, hẳn là mơ rồi. Giọng nói quen thuộc gọi tên tôi bằng cách xưng hô thân mật. Thấy tôi không đáp, giọng nam trầm khàn vang lên đầy uy lực.

 

"Jeong Se Jin."

 

Người đàn ông nắm chặt hai cổ tay tôi, ghim chặt lên đầu giường. Dù tôi chẳng buồn kháng cự, hắn vẫn hành động như thể không cho chút kẽ hở nào. Bàn tay kia bám vào đùi tôi, cưỡng ép mở rộng hai chân trong tiếng cười khẩy. (Khúc này vì em bé mơ thấy ác mộng và người đó không rõ mặt nên mình sẽ để là hắn cho hợp hoàn cảnh nhé ^^)

 

"Đã cương cứng đến mức này thì nên nói rõ ra chứ."

 

Lời châm chọc ấy khiến ngực tôi nhói buốt thay vì tức giận. Không thể thanh minh, cũng không thoát khỏi hắn. Tôi chỉ biết thở gấp, mí mắt nặng trĩu chớp chờp.

 

"Giạng rộng chân ra."

 

Khuôn mặt đối phương mờ ảo trong tầm nhìn. Dù giọng nói quen thuộc, cách nói lạnh lùng thế này tôi chưa từng nghe.

 

"...Hửm."

 

Hắn đút ngón tay vào nơi chật hẹp không chút do dự. Đầu ngón tay ướt át chọc sâu vào nơi nhạy cảm. Khi phát hiện chỗ ấy đã ẩm ướt, hắn khựng lại rồi càu nhàu trong cổ họng.

 

"Bị đối xử thế này mà..."

 

Hơi thở gấp gáp. Dù hắn buông đùi tôi, hai tay tôi vẫn bị ghim trên đầu giường. Đúng lúc tôi thở hổn hển, vật thể to lớn đột ngột xâm nhập ồ ạt.

 

Cảm giác như nội tạng bị đè nén. Dương vật to lớn cưỡng ép mở rộng bức tường hẹp, rút ra rồi lại đâm vào tận gốc không chút nương tay.

 

"Đau... quá..."

 

"Đau?"

 

Nghe tiếng rên, hắn dừng động tác rồi bật cười. Bàn tay hắn vuốt ngược mái tóc tôi, giọng đầy mỉa mai.

 

"Để thứ này cương cứng thế kia mà kêu đau sao?"

 

Bàn tay lớn nắm chặt phía dưới đang căng phồng. Từ lúc nào không hay, dịch nhờn đã ứa ra nơi quy đầu. Hắn dùng ngón cái xoa đầu dương vật, rồi đâm mạnh vào sâu.

 

"Hự... Ư...!"

 

Bụng dưới quặn đau. Hai chân bị ép mở rộng đến mức tưởng rách đến nơi. Thế nhưng khoái cảm dâng cao vẫn không hề thuyên giảm.

 

"Nếu không muốn thành thằng phế vật..."

 

"Ha... Hức...!"

 

"Thì thả lỏng ra đi."

 

Bắp đùi run rẩy. Khi tôi vặn mình như lên cơn chuột rút, hắn siết chặt hông tôi như sợ tôi bỏ chạy. Phập... phập... Dương vật rút ra rồi lại đâm vào thô bạo.

 

Cuối cùng, tôi xuất tinh khi hắn đâm rút thêm vài lần nữa. Tôi nhớ hắn đã buông lời nhục mạ khi thấy tinh dịch phun ra. Hắn lật người tôi cách vô tâm như lật dở đồ vật, ấn mạnh vào xương bả vai rồi thì thầm bên tai:

 

"Đã bảo mà, cậu sẽ hối hận."

 

"Hộc...!"

 

Hơi thở bị nghẹt bỗng chốc tuôn trào. Đồng thời, tôi mở bừng mắt như người vừa trải qua một cơn co giật. Cơn đau tưởng như xé đôi thân thể bỗng tan biến, thay vào đó là cảm giác rát buốt như thể toàn thân bị dội nước sôi.

 

"Hộc... Khụ..."

 

Tôi co người lại thành một vòng tròn nhỏ, nhưng hơi nóng đã bắt đầu lan ra thì chẳng thể nào ngăn lại được. Những đầu ngón tay cào vào tấm chăn, tôi cắn chặt răng, nuốt khan. Dục vọng căng đầy trong bụng, pheromone vỡ òa như nghẹn thở...

 

Là kỳ phát tình.

 

Giáo sư Shim từng bảo tôi rằng, chu kỳ sẽ dần dần rút ngắn lại khoảng nửa năm. Không có cách nào để ngăn ngừa, chỉ có thể cảnh giác cao độ khoảng một tuần trước sau. Tôi không hẳn xem nhẹ lời đó, chỉ là vì cứ quanh quẩn trong nhà nên bản thân cũng trở nên chủ quan.

 

"Khụ..."

 

Nhưng tôi chưa từng nghĩ nó lại đến bất ngờ như vậy. Dù gì thì cũng còn hơn một tuần nữa mới đến chu kỳ. Dù nó có báo trước hay không, chắc kết cục cũng chẳng khác gì bây giờ.

 

"A... Ư..."

 

Tôi rên rỉ, vùng vẫy trong cơn thống khổ. Cơn sốt ập tới khiến những giọt gì đó—không rõ là nước mắt hay mồ hôi—trào xuống theo thái dương. Tôi trở mình, úp mặt vào ga giường, và dương vật đang cương cứng cọ xát vào viền áo choàng.

 

"Hức... Ư..."

 

Theo bản năng, tôi chạm tay xuống dưới, nhưng dường như vẫn không đủ. Tay cứ trượt đi, không còn sức, khiến cả việc tự xử cũng không khiến tôi thoả mãn. Như vung tay vào khoảng không, tôi chà xát mấy lần rồi miễn cưỡng lên đỉnh một cách gượng gạo và mệt mỏi.

 

"Haa..."

 

Tôi cũng chẳng biết là mấy giờ nữa. Trời không tối lắm, chắc cũng đã sáng rồi. Chẳng bao lâu nữa, người giúp việc sẽ đến gọi tôi. Nếu tôi không trả lời, liệu họ sẽ vào phòng? Hay chỉ đơn giản bỏ đi?

 

Dù là thế nào, thì cả hai lựa chọn đều chẳng khiến tôi vui nổi. Tôi không muốn ai thấy mình trong tình trạng này, nhưng cũng không muốn bị bỏ mặc trong căn phòng này. Trong dòng cảm xúc rối ren mà chính tôi cũng chẳng hiểu nổi, đôi mắt mờ mịt của tôi dán vào cánh cửa đang đóng chặt.

 

“Một thứ đồ bị lỗi mà cũng nhặt về...”

 

"...”

 

Tôi cố nuốt tiếng rên qua cổ họng. Kéo chăn trùm kín đầu để không một âm thanh nào thoát ra ngoài. Cảm giác như bị nghẹt thở, nhưng tôi chỉ muốn trốn khỏi tầm mắt của người khác.

 

Tôi đâu có làm gì sai, vậy mà sao cứ phải lẩn trốn như một kẻ có tội? Trong lúc cảm giác oan ức dâng lên, thì cũng có cả sự chấp nhận bất lực đan xen. Bởi tôi vẫn luôn sống như thế, giờ có trách móc thì cũng chẳng thay đổi được gì.

 

Tiếng nức nở nghẹn lại, rỉ ra qua kẽ môi. Cánh cửa vẫn khép chặt như mọi ngày, chỉ có thể đợi đến sáng mai... Không, có lẽ đến khi kỳ phát tình kết thúc, nó mới chịu mở ra.

 

“Tôi đi nhé.”

 

Một tiếng cười khổ bật ra. Không phải vì tôi vô thức nhớ đến người ấy, mà là vì cảm xúc khi nhớ đến lại là... nhớ nhung. Chỉ một lần duy nhất, anh từng đến tìm tôi ở nhà kính. Vậy mà lần này, tôi lại ngu ngốc hy vọng...

 

Tôi chớp mắt chậm rãi, nuốt lấy nỗi tủi thân. Dục vọng quá mức không còn là ham muốn nữa mà trở thành cơn dày vò còn đau đớn hơn cả thể xác. Hai ngày... không, chắc khoảng ba ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó, chắc anh sẽ trở về nhà.

 

Và rồi, đúng lúc tôi đang úp mặt xuống chăn, thì...

 

Cốc cốc.

 

Tiếng gõ cửa vang lên. Một âm thanh chẳng có gì đặc biệt, vậy mà sao tim tôi lại như rơi xuống đáy?

 

Tôi gắng mở mắt ra—cánh cửa kia vẫn đóng chặt như trước.

 

"...…”

"......”

 

Chắc chỉ là tôi mơ hồ mong đợi thôi. Rằng lần này, cánh cửa chưa từng mở ấy, sẽ vì tôi mà hé ra. Rằng ai đó sẽ đến và kéo tôi ra khỏi cảm giác bức bối này. Và nếu có thể mong ước thêm một chút... thì người đó, xin hãy là anh.

 

Tôi chớp mắt. Và rồi, trong khung cảnh tưởng như bị đóng băng ấy, có một điều gì đó thay đổi. Tay nắm cửa từ từ xoay xuống, rồi cạch—cánh cửa đang khép chặt, hé mở ra.

 

Tôi run nhẹ mi mắt, như đang mơ. Người bước vào chậm rãi nhìn về phía tôi. Một bộ âu phục chỉnh tề, và hương gỗ thoang thoảng, trầm ấm...

 

"...Kwon I Do."

 

Là anh. Kwon I Do.

 

 

Bản dịch do Rờ Translation Team (RTT) thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (2)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.