[NOVEL] Ebony Castle Chap 53

Cánh cửa phòng hòa nhạc mở ra nhẹ nhàng. Eden vừa chơi đến cuối chương 1, hoàn thành những nốt cuối cùng trước khi ngừng lại. Thay vì chuyển sang chương 2, cậu quay lại nhìn. Hazel, đứng xa ở phía cuối khán phòng, đang tiến lại gần với chiếc điện thoại trên tay.

 

“Tôi đang dọn phòng khách thì thấy nó reo nhiều lần.”

 

“À, cảm ơn cô.”

 

Eden liếc màn hình, thấy hai cuộc gọi nhỡ hiện tên Niklas. Cậu đặt điện thoại xuống, định để lát nữa gọi lại thì Hazel hỏi:

 

“Cậu cần gì không? Tôi có thể chuẩn bị trà hoặc chút đồ ăn nhẹ.”

 

“Không cần đâu. Gần đến giờ ăn tối rồi. Nếu ăn gì bây giờ chắc Jang sẽ nổi giận mất.”

 

“…Đúng vậy.”

 

Hazel trả lời chậm rãi, khuôn mặt thoáng chút lạ lẫm. Eden nhìn cô, đôi mắt thoáng ngạc nhiên. Hazel dường như nhận ra, vội lắc đầu.

 

“Không có gì. Nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi.”

 

“Cảm ơn cô.” Eden giơ chiếc điện thoại lên thay lời, mỉm cười đáp lại.

 

Sau khi Hazel rời khỏi, Eden nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi cuối cùng bấm gọi lại.

 

“Eden! Vẫn khó liên lạc với cậu như mọi khi nhỉ.” Niklas bắt máy ngay.

 

“Cậu đang ở nhà à? Đã về lại London chưa?”

 

“…Chưa, tôi vẫn ở Scotland.”

 

“Gì cơ?” Giọng Niklas đầy ngạc nhiên. “Hôm nay đã là 6/1 rồi mà!”

 

“Đúng vậy.”

 

“Ở Scotland vẫn còn tuyết sao?”

 

“…Không, trời đã xanh và tuyết tan từ lâu rồi.”

 

Eden chậm rãi nói:

 

“Tôi… bất ngờ quyết định ở lại lâu hơn.”

 

Câu trả lời của cậu chắc hẳn nghe rất kỳ lạ với người bên ngoài. Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, trước khi Niklas cất tiếng, giọng hơi lúng túng:

 

“Eden, cậu thân thiết với Tristan Locke rồi à?”

 

“…Thân thiết thì không hẳn.”

 

“Thật đáng ngạc nhiên! Người đàn ông lạnh lùng từng đuổi cậu đi thẳng thừng, giờ lại trở thành bạn của cậu! Cậu đã phải vất vả thế nào vì anh ta cơ chứ…”

 

"...Đúng vậy."

 

- "Với cả, ban đầu sự nghiệp của cậu trở nên thế này cũng đều do cái tên của anh ta mà ra. Cậu không nghĩ rằng mình tin người hơi dễ dàng sao? Nhà Locke đáng sợ đến mức nào, cậu biết điều đó mà? Tôi hiểu cậu là người tốt, nhưng ít nhất cũng phải cảnh giác một chút chứ."

 

Eden tựa trán lên cánh tay đang đặt trên giá để bản nhạc. Giọng nói của Niklas vang vọng như từ nơi xa xăm, âm thanh ù ù len lỏi vào tâm trí cậu. Sau một hồi lải nhải, anh hỏi:

 

- "Vậy cậu đã đặt vé chưa?"

 

"Vẫn chưa."

 

- "Tốt nhất là quay lại London khi tuyết chưa rơi. Tuần sau dự báo sẽ có một đợt bão tuyết lớn đấy. Không khéo lại bị mắc kẹt ở đó lần nữa."

 

"..."

 

Thật kỳ lạ. Những ký ức về London phủ đầy tuyết, dù không quá xa xưa, bỗng chốc trở nên mơ hồ. Cảnh tượng quen thuộc giờ như bị phủ một lớp bụi mờ, nhạt nhòa và khó nhớ. Những con phố cũ kỹ gần căn hộ nhỏ ở East End, hay văn phòng hiện đại nơi Niklas đang làm việc, bỗng xa cách như thể thuộc về một thời kỳ khác.

 

Cảm giác này, Eden hiểu rõ. Khi lần đầu đến London du học, mọi thứ dường như chỉ là lớp vẽ chồng lên những khác biệt và tương đồng với quê nhà. Nhưng qua vài năm, nỗi nhớ quê hương da diết ấy cũng phai nhạt. Đến mức, ngay cả khi có cơ hội về nước vào kỳ nghỉ, cậu cũng không có cảm giác thôi thúc muốn trở về. Không còn phong cảnh hay con người nào khiến cậu sẵn sàng vượt qua đại dương để tìm lại cả.

 

Niklas tiếp tục nói, cố lấp đầy sự im lặng kéo dài:

 

- "Dù sao thì, trưởng phòng hỏi khi nào cậu đến công ty. Ông ấy muốn biết ngày cụ thể để tránh trùng lịch làm việc khác."

 

"Ngày cụ thể sao?"

 

- "Đúng thế."

 

Eden ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

 

"Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với Richard được không?"

 

- "À…"

 

Niklas ngập ngừng, rõ ràng không thoải mái.

 

- "Khó mà nói được... Nhưng tôi nghĩ giờ ông ấy bận lắm."

 

"Vậy là ông ấy có ở đó?"

 

- "Phải, nhưng tôi thấy ông ấy đang bận giải quyết nhiều việc quan trọng."

 

Eden im lặng, hiểu rõ ý ngầm trong câu nói của Niklas. Cậu thở dài một hơi, rồi đáp:

 

"Được rồi. Khi nào chốt ngày về, tôi sẽ báo lại."

 

- "Tốt! Chúc cậu một ngày vui vẻ!"

 

Tiếng "tút tút" vang lên. eden nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trống rỗng. Sau một lúc, cậu đặt nó lên bề mặt gỗ của cây đàn piano, rồi chuyển ánh mắt về phía những nốt đầu tiên của chương hai bản Sonata. Nhưng tay chưa kịp nâng lên, ánh mắt lại lướt xuống điện thoại.

 

Dự báo thời tiết đúng như Niklas nói. Sang tuần, cả nước Anh sẽ chìm trong mây tuyết dày đặc. Mở trang đặt vé máy bay, cậu chọn ngày trên lịch nhỏ. Ngày mai thì gấp gáp quá. Có lẽ ngày kia sẽ phù hợp, Peter chắc cũng không phản đối.

 

Nhưng ngay trước khi hoàn tất thanh toán, cậu đột ngột đóng cửa sổ trình duyệt. Tim cậu đập dồn dập một cách khó chịu, dù không có ai đang hối thúc.

 

Eden rời cây đàn, cầm điện thoại bước về phía hàng ghế khán giả. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ nơi thường ngày Jan hay ngồi, cậu ngước nhìn chiếc ghế đẩu trống trải trước cây piano.

 

Những đêm thức giấc, cậu thường thấy chiếc đèn nhỏ bên giường vẫn sáng. Trong ánh sáng mờ nhạt, Tristan ngồi thẳng tựa vào đầu giường. Đôi mắt xám của anh dường như không tập trung vào căn phòng, mà nhìn xa xăm vào một điều gì khác. Như thể anh cũng có những nỗi trăn trở đang cướp đi giấc ngủ của mình.

 

"..."

 

Eden rời mắt khỏi cây piano, bật điện thoại lên. Cậu bấm vào đường dẫn Julian từng gửi, dẫn đến trang mạng xã hội của anh.

 

Ảnh chụp Julian trước cây piano, tóc rối bời nhưng vẫn tạo dáng đầy nghệ sĩ. Bên dưới là dòng chú thích: "Một người bạn thân đã chụp giúp tôi."

 

Lướt qua những bài đăng, cậu nhìn thấy hình ảnh Julian và Richard khoác vai nhau, đăng cách đây chỉ bốn ngày.

 

Nụ cười thân thiện trên gương mặt Richard khiến Eden cảm thấy xa lạ. Một nụ cười cậu từng thấy thường xuyên trong những ngày đầu hợp tác, nhưng đã mất hẳn từ sau khi căn bệnh của cậu phát tác.

 

Đỉnh đầu bỗng truyền đến một cơn đau buốt. Tất cả những gì hiện lên trên màn hình bỗng trở nên ngột ngạt và xa lạ. Không tắt điện thoại, cậu thả nó xuống ghế trống mà Tristan hay ngồi.

 

Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa ngắn vang lên. Người trợ lý bước vào, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Eden ngồi đó. Anh nói với giọng điệu chuyên nghiệp thường ngày:

 

- “Eden, cậu đang nghỉ ngơi sao?"

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Eden đứng dậy, chỉnh lại mái tóc rối bời. Trợ lý liếc nhìn quanh phòng, trả lời:

 

- "Chúng tôi đang tìm Ulysses. Giám đốc nói rằng có thể nhóc ấy ở đây."

 

"À… sáng nay tôi dắt nó đi dạo, nhưng từ đó chưa gặp lại."

 

- "Có lẽ nó đang loanh quanh trong vườn?"

 

- "Thường thì trời tối, nó sẽ tự động quay lại. Nhưng thôi, chắc tôi sẽ tìm tiếp."

 

"Trong bếp tôi đã kiểm tra rồi. Cả Jang cũng bảo là không thấy."

 

"Vậy à."

 

Ngẩng đầu lên, DoHwa bắt gặp vẻ mặt thoáng chút khó chịu của trợ lý. Cậu nhìn anh ta một lúc, rồi thận trọng hỏi:

 

"Có chuyện gì sao?"

 

"Vâng?"

 

"Hôm nay hình như..."

 

Ngay cả cậu, người vốn ít nhạy cảm, cũng cảm nhận được bầu không khí trong dinh thự có gì đó không ổn. Ngay từ cách nói chuyện và thái độ của Hazel lúc nãy cũng đã khác thường. Mặc dù không ai nói ra, nhưng cậu tự hỏi liệu việc mình ở đây quá lâu có phải là nguyên nhân gây ra vấn đề gì không.

 

"Cậu không biết sao?" Trợ lý đáp.

 

"Không có gì to tát, nhưng đúng là hơi phiền phức. Việc tìm một đầu bếp hạng nhất chịu ở lại nơi này làm việc không phải là điều dễ dàng."

 

"Ý anh là gì?"

 

"Jang nói muốn nghỉ việc."

 

Edena nghe mà phải nhẩm lại lời anh ta nói vài lần mới hiểu. Trợ lý, dường như đã nói xong những gì cần nói, quay người định rời đi. Cậu vội bước theo, len qua những chiếc ghế hỏi dồn:

 

"Bao giờ anh ấy nghỉ?"

 

"Anh ấy bảo sẽ ở lại cho đến khi tìm được đầu bếp mới, nhưng chắc trong tháng này thôi."

 

Eden khựng lại một chút, rồi lại vội vàng đuổi kịp khi trợ lý vừa mở cửa. Hơi thở gấp gáp, cậu hỏi với theo dáng lưng ngay ngắn phía trước:

 

"Tristan biết chuyện này chưa?"

 

Trợ lý trả lời, không dừng bước, với giọng thản nhiên:

 

"Tất nhiên là biết chứ. Jang đã trình bày ý định với ngài ấy hôm nay, và ngài ấy đã chấp thuận."

 

Tiếng bước chân trợ lý xa dần trong hành lang. Tầng một tràn ngập mùi thức ăn từ nhà bếp, cùng làn hơi trắng bốc lên nhè nhẹ.

 

Khi Eden mở cửa bước vào bếp, Jang đang đeo găng tay dày và mở lò nướng. Nghe tiếng động, anh quay lại, nhìn thấy Eden, rồi mỉm cười:

 

"Đợi chút nhé! Tôi làm xong ngay đây!"

 

Ba khay nướng to được đưa vào lò, tiếng kim loại va vào nhau vang lên lanh lảnh. Hơi nóng phả ra từ lò làm Eden cảm nhận rõ ràng cái ấm áp trong căn bếp tràn ngập hơi nước. Cửa sổ mờ hơi sương, che khuất cảnh vật bên ngoài.

 

Cuối cùng, Jang đóng cửa lò, tháo găng tay ra. Gương mặt hơi đỏ vì hơi nóng, nhưng vẫn giữ nét rạng rỡ thường ngày.

 

"Cậu ngồi đi! Luyện tập ổn cả chứ?"

 

"Vâng, ổn ạ."

 

Eden ngồi xuống chiếc ghế quầy mà Jang vừa kéo ra cho. Không khí trong bếp không có gì khác thường khiến cậu chợt cảm thấy hoang mang, như thể mình vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ.

 

"Cậu muốn uống gì không? Hay là ăn chút gì nhé?"

 

Jang hỏi, vừa lau mồ hôi vừa nhìn đồng hồ rồi thêm vào:

 

"Khoảng 30 phút nữa là tới bữa tối rồi."

 

"Không phải vì tôi đói... mà là..."

 

Ngập ngừng, cuối cùng Eden lên tiếng:

 

"Nghe nói anh định nghỉ làm ở đây."

 

"À, đúng rồi."

 

Jang đáp ngay, không chút giấu diếm, phá tan mọi hy vọng của cậu.

 

"Tôi định nói trực tiếp với cậu, nhưng có vẻ ai đó đã nói trước rồi. Là Scott phải không?"

 

"... Vâng."

 

"Cái gã nhiều chuyện ấy! Lúc nào cũng làm ra vẻ khó chịu với việc tìm đầu bếp mới. Dù sao thì, khi rời khỏi nơi này, tôi cũng chẳng thấy nhớ gã đâu!"

 

Jang cười nhẹ nhõm, như thể vừa trút được gánh nặng. Anh quay lại nhìn Eden với vẻ mặt hào hứng.

 

"Thế chẳng phải tốt sao, Eden? Bây giờ chúng ta có thể sống cùng thành phố rồi!"

 

Eden há miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng. Jang vừa mở tủ lạnh vừa tiếp tục nói:

 

"Về London, tôi sẽ chuẩn bị mở nhà hàng. Lúc đó, cậu tới ăn, còn tôi tới dự buổi hòa nhạc của cậu. Khi nào rảnh rỗi, chúng ta cùng đi ăn ngon. London có nhiều quán mà tôi thích lắm. Không biết chúng có còn ở đó không, nhưng phải thử thôi."

 

Từng bó măng tây xanh, cà chua đỏ, hành tím và bơ lần lượt được đặt lên quầy. Jang cầm bó măng tây giơ lên trước mặt Eden.

 

"Nhìn này. Đợt này hàng về trông ngon phải không? Cậu không biết đâu, tôi đã phải chật vật thế nào với mấy nguyên liệu héo úa trong lúc bị kẹt xe. Một trong những điểm tệ của dinh thự này đấy."

 

Câu nói của Jang khiến mọi chuyện nghe như đã thuộc về quá khứ. Nhìn bóng lưng rộng lớn của Jang khi anh đang rửa rau, Eden bất giác hỏi:

 

"Không có điểm tốt nào sao?"

 

"Ồ, tất nhiên là có chứ."

 

Jang cao giọng trả lời, át cả tiếng nước chảy.

 

"Đầu tiên, tôi rất thích việc có thể tự trồng nguyên liệu ở vườn và nhà kính để sử dụng cho nấu ăn… Thêm nữa, việc có thể nấu ăn ngoài trời với lửa mở cũng là một điểm cộng."

 

"...”

 

"Ngài Locke quả thật là một ông chủ dễ tính. Ngay cả khi tôi thử nghiệm nấu ăn, ngài ấy cũng không khó chịu, lại còn là một người sành ăn với vị giác cực kỳ nhạy bén, rất đáng để nghe ý kiến. Thời gian ở đây giúp tôi xác định rõ hơn về loại món ăn mình muốn làm trong tương lai. Thực sự là một năm rất ý nghĩa."

 

Tiếng nước chảy đột ngột dừng lại. Những giọt nước tròn đọng lại trên bề mặt rau củ vừa được đặt lên thớt. Jang, vừa nói vừa nhanh tay cắt đôi quả bơ và thái cà chua thành lát mỏng.

 

"Tôi đã phát triển được rất nhiều món mới rồi, giờ thì đến lúc trở về và mở nhà hàng thôi. Eden, cậu sẽ đến làm khách chứ?"

 

"… Vâng, tất nhiên rồi."

 

"Nếu cậu muốn ăn gì, bất kể có trong thực đơn hay không, cứ đến nhé. Tôi nợ cậu rất nhiều ân tình, sẽ phải trả cho cậu từng chút một."

 

"Nợ tôi sao? Tôi có làm gì đâu..."

 

Jang ngẩng lên từ con dao, mỉm cười rạng rỡ.

 

"Nhờ cậu, tôi mới có quyết tâm trở về London."

 

Ngay khi nghe câu đó, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng của Eden. Đôi tay ướt của Jang thoăn thoắt cắt lát cà chua, những giọt nước nhỏ bắn lên không trung lấp lánh. Cảnh tượng trước mắt chậm lại như một thước phim chao đảo.

 

"Cậu ăn thử một lát không?"

 

Jang đưa cho Eden một miếng cà chua. Cậu lặng lẽ nhận lấy và cho vào miệng. Đầu ngón tay ẩm ướt, vị chua dịu thấm lan khắp khoang miệng. Jang vừa nhai cà chua vừa tiếp tục nói.

 

"Khi mới đến biệt thự, tôi tràn đầy cảm hứng thử nghiệm, nhưng rồi không hiểu sao dần trở nên lười biếng. Lạ thật nhỉ. Ý muốn quay về càng ngày càng phai nhạt, dù có nghe về những đối thủ của mình làm gì, tôi cũng cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng từ khi Eden đến đây, tôi như bừng tỉnh. Có một người từ London qua lại khiến tôi nghĩ nhiều hơn về nơi đó."

 

"...”

 

"Nhờ cậu mà vài tháng qua, tôi đã phát triển rất nhiều thực đơn và có nhiều ý tưởng mới. Và khi Eden bắt đầu chơi piano ở đây… tôi nhận ra đã đến lúc mình nên quay về."

 

Miếng cà chua trên lưỡi ấm dần lên theo nhiệt độ cơ thể, vị chua ngọt như xé toạc cảm giác tê liệt trong miệng. Tiếng dao băm hành tím vang lên nhanh gọn, đều đặn. Đôi tay của Jang thoăn thoắt đến mức con dao như biến mất, nhưng rồi anh ngẩng lên, như chợt nhớ ra điều gì.

 

"Ngài Locke không hề ngạc nhiên chút nào."

 

"...?"

 

"Cậu biết lý do tại sao không? Ngài ấy bảo, từ khi Eden đến, tôi đã dám thử nghiệm nhiều hơn trong nấu ăn. Đúng là… vị giác của gia tộc Locke không thể xem thường. Ngay từ những lần ngài ấy làm khách tại nhà hàng của tôi, tôi đã nhận ra ngài ấy là một trong số ít khách hiểu được tinh tế của từng món ăn mà đầu bếp muốn truyền tải."

 

Jang đổ tất cả nguyên liệu vào một chiếc tô salad lớn. Eden, vẫn tê dại vì dư vị của cà chua, chậm rãi hỏi:

 

"Ngài Locke đã ở đây, vậy tại sao anh vẫn nhất quyết muốn quay về London?"

 

"Hửm?"

 

Jang ngừng tay đang cạo dao trên thớt, ánh mắt ngạc nhiên. Eden tiếp tục, không để anh trả lời:

 

"Chỉ cần một vị khách có thể hiểu và trân trọng món ăn của anh là đủ rồi, đúng không?"

 

"Đột nhiên cậu nói cái gì thế?"

 

Jang cười lớn, đặt con dao xuống hẳn. Mùi cay nồng của hành tím thái nhỏ lan qua quầy bếp, chạm vào Eden.

 

"Eden."

 

Jang nghiêng người qua quầy bếp, ánh mắt nghiêm túc:

 

"Fine dining, trước khi là nghệ thuật, vẫn là đồ ăn. Mà đồ ăn thì phải có người ăn mới có ý nghĩa."

 

"...”

 

"Tôi không nói số lượng quan trọng hơn chất lượng, nhưng dù gì cũng nên có nhiều người đến thưởng thức món ăn của mình, đúng không? Thậm chí chỉ cần họ ăn thôi, không cần phải khen ngon, cũng đủ rồi. Dù chẳng biết mặt nhau, chỉ kết nối qua đồ ăn, nhưng khoảnh khắc đó vẫn có ý nghĩa."

 

Lần đầu tiên Eden thấy Jang nghiêm túc như vậy. Trong lúc cậu vẫn ngơ ngác lắng nghe, chiếc đồng hồ hẹn giờ lò nướng reo vang ầm ĩ. Jang đứng thẳng dậy, bước về phía lò, nói thêm lời cuối:

 

"Với lại, có ai tỉnh táo mà muốn cô lập mình cả đời ở đây đâu? Ngay cả người bình thường sống một mình lâu cũng sẽ phát điên. Mất dần kỹ năng xã hội. Nhìn Mark đi. Anh ta vốn dĩ không như thế, đúng không?"

 

"...”

 

"Ngài Locke cũng nên cẩn thận. Giờ thì trông ngài ấy vẫn ổn, nhưng thử năm hay mười năm nữa xem, cũng chẳng khác gì Mark đâu."

 

Chiếc lò nướng mở ra, tỏa ra hương thơm nức mũi. Jang vừa đeo găng tay lấy khay bánh ra vừa ngân nga một điệu nhạc vui vẻ.

 

Eden vẫn ngồi yên bất động như bị đóng đinh vào ghế. Âm thanh vỡ vụn của kính vang vọng trong đầu cậu. Khung cảnh bếp dần nhòe đi, nhường chỗ cho ký ức đêm Giáng Sinh. Cái lạnh, bóng tối và mảnh vỡ thủy tinh bao quanh một người đàn ông kiệt quệ đang vật lộn trên sàn tiền sảnh. Đôi mắt hoang dại nhìn trừng trừng vào khoảng không, những lời lẩm bẩm không dứt. Đó là vực thẳm của sự cô đơn mà một con người đã rơi xuống.

 

"... Tristan."

 

Tên của người ấy thoát ra từ môi cậu như một tiếng thì thầm không thành lời.

 

Trên cửa sổ bếp mờ hơi nước, những giọt nước dài chảy xuống như nước mắt. Bóng tối ngoài cửa sổ dày đặc, thẫm đen như mực.

 

Tiếng chim hót vang lên. Một con chim trắng nhỏ, đậu trên mép đài phun nước đã khô cạn, cất tiếng kêu líu lo không dứt. Khi Eden tiến đến gần, nó giật mình tung cánh bay đi, trở thành một chấm đen nhỏ dần trên bầu trời xám mờ.

 

Người đàn ông, với bàn tay vẫn giơ lên như đang chạm vào bóng chim, không quay đầu lại. Eden dừng lại, chỉ còn vài bước chân phía sau anh. Bên trong đài phun nước, những chiếc lá khô mục nằm chất chồng. Cơn gió nhẹ của buổi sáng muộn làm lay động những cọng cỏ úa trong khu vườn, và lướt qua tà áo đen của người đàn ông.

 

“Ngày 8 tháng 1 rồi nhỉ.”

 

Tristan là người mở lời trước. Giọng anh trầm thấp, mang theo hơi lạnh của gió, bay đến bên tai Eden.

 

“Mất một tuần để suy nghĩ, hẳn là đã đủ thời gian cân nhắc rồi chứ?”

 

Eden cảm thấy khó thở. Cậu cố hít vào làn không khí lạnh buốt, như một người đang vùng vẫy dưới nước. Sau vài nhịp thở, cuối cùng cậu lên tiếng.

 

“Tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng tạm thời, tôi nghĩ mình nên quay về London.”

 

Người đàn ông chỉ cách cậu vài bước chân, nhưng lại mang đến cảm giác như đã ở rất xa. Giữa những bóng tối đan xen của khu rừng, dáng đứng thẳng tắp của anh như hoà lẫn vào không gian, chỉ cần chớp mắt cũng có thể biến mất.

 

“Vì tình hình công ty, giữa tháng Một tôi phải tham gia một buổi thử vai. Nghe nói sắp có tuyết rơi, nên trước khi bị cô lập, tôi cần quay về London một thời gian. Dù chưa quyết định điều gì, nhưng tôi không thể bỏ qua buổi thử vai đó...”

 

Không có lời đáp lại. Eden cảm thấy như vấp ngã bởi chính những câu từ dài dòng của mình. Làn gió lạnh lẽo len qua cổ áo, ngấm vào da thịt.

 

Sau khoảng im lặng kéo dài, Tristan cuối cùng cất lời, vẫn không hề ngoảnh lại.

 

“Khi nào cậu đi?”

 

“... Chiều nay, tôi sẽ xuống làng.”

 

Từ làng, Eden sẽ bắt xe của Peter đến Inverness, sau đó bay chuyến tối về sân bay Heathrow. Theo đúng kế hoạch, đêm nay cậu sẽ ngủ lại trong căn hộ ở London. Một quãng đường mà trước đây từng cảm thấy xa xôi vô tận, nhưng hôm nay lại dường như chẳng đáng kể. Như thể, giữa nơi này và nơi đó lẽ ra phải có những rào cản cao hơn, khắc nghiệt hơn.

 

Cơ thể cậu bắt đầu run lên vì lạnh. Tristan khẽ thở dài, đôi vai anh nhấp nhô như bị gió cuốn lấy.

 

“Về đến nơi thì dọn dẹp nhà cửa trước nhé. Chắc chắn đã bám đầy bụi rồi.”

 

“... Vâng.”

 

Bàn tay của Tristan chạm lên mép đài phun nước, nơi trước đó chú chim đã đậu. Những ngón tay trắng ngần, thon dài nhô ra khỏi tay áo.

 

“Được rồi.”

 

Tristan xoay lại, nhìn Eden và nói với một giọng điệu điềm tĩnh.

 

“Lần này cũng mong cậu đi đường bình an.”

 

Khuôn mặt anh vẫn điềm nhiên, trắng nhạt và lãnh đạm như mọi khi. Tristan kéo lại tà áo khoác đen và bước ngang qua Eden, không dừng lại. Dọc theo con đường dẫn về phía cửa lớn của căn biệt thự, dáng anh khuất dần, biến mất sau cánh cửa lớn.

 

Eden suýt đưa tay ra để giữ anh lại, nhưng cậu kiềm chế và chỉ thở hắt một hơi dài. Đứng thẫn thờ trước đài phun nước cạn trơ rêu, Eden cuối cùng quay người, đi về phía căn nhà kính, bước chân nhanh hơn để chống lại cái lạnh.

 

“... A.”

 

Khi gần đến cửa chính, cậu bất giác dừng lại. Có thứ gì đó lọt vào tầm mắt khiến cậu xoay đầu nhìn theo. Bên dưới mái hiên, nơi người ta cất giữ củi đốt, là một vật lớn màu đen nằm im lìm. Ánh sáng mờ nhạt từ mái hiên không đủ để nhìn rõ.

 

Bước chân Eden vô thức đổi hướng. Càng đến gần, hình dáng của vật đó càng rõ ràng. Những chiếc lá xanh giờ đã khô héo, mất hết sự sống. Khoảnh khắc nhận ra đó là gì, Eden đứng sững tại chỗ.

 

Thật khó để nhận ra ngay lập tức. Không còn những món đồ trang trí vụng về, cây thông giờ đây trơ trọi, trống vắng như bị lột bỏ mọi thứ. Cây thông Noel từng thắp sáng phòng ăn suốt dịp lễ cuối năm giờ đây bị chặt gốc, vứt lại một cách hờ hững.

 

Khi khởi hành, bầu trời vẫn đầy mây u ám. Chiếc xe tải đỗ ngay trước cửa biệt thự, động cơ vẫn chạy. Jang nhảy xuống khỏi ghế lái, giọng đầy năng lượng.

 

“Eden! Cậu không mang theo hành lý gì à?”

 

“Vâng, chỉ có cái này thôi.”

 

“Đưa đây, tôi để lên xe cho.”

 

Eden định từ chối, nhưng Jang đã nhanh tay lấy chiếc ba lô từ tay cậu. Trong lúc anh chất đồ lên xe, Eden kéo đôi giày nửa mang nửa không, bước ra khỏi hiên. Lập tức, cơn gió lạnh buốt như muốn nuốt chửng cơ thể cậu.

 

“À, đừng vội lên xe!”

 

Jang vội đóng cửa ghế sau lại, giọng hối hả vang lên giữa cơn gió.

 

“Hazel muốn tiễn cậu đấy.”

 

“Gì cơ? Không cần thiết đâu mà.”

 

“Hazel!”

 

Jang nghiêng người vào trong sảnh, gọi lớn. Eden bất giác lùi lại vào dưới mái hiên để tránh gió, mặc chiếc áo khoác mà cậu vẫn khoác hờ trên tay. Cậu kéo khóa lên tận cổ, cố gắng ngăn gió lạnh luồn vào qua từng khe hở.

 

Từ xa vọng lại tiếng đáp của Hazel, nhưng người xuất hiện lại là Ulysses. Chú chó săn lông vàng thò đầu ra khỏi hành lang, phát hiện Eden và liền sủa lên vui mừng. Nó lao băng qua sảnh, đuôi vẫy đến mức không thể nhìn rõ.

 

Jang đứng phía sau cười hỏi: “Eden, cậu có giấu món gì ngon trong túi không đấy?”

 

Eden mỉm cười khó xử. “Chắc nó nghĩ tôi sẽ dắt đi dạo thôi.”

 

Ulysses dừng ngay trước mặt cậu, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Cảm thấy hơi áy náy, Eden cúi xuống xoa nhẹ đôi tai mềm mại của nó.

 

“Mỗi lần cậu đi, nó lại ủ rũ mất mấy ngày.”

 

Jang quan sát, vừa nói vừa lắc đầu.

 

“Lần nào cũng vậy cả. Lúc nào rảnh là nó lại chạy xuống sảnh, ngồi trước cửa mà nhìn chằm chằm. Chỉ thế thôi.”

 

“Không đùa đâu.”

 

“Thật mà. Một con vật không biết nói như nó thì làm sao biết được lý do cậu đi, tại sao không quay lại, hay khi nào quay về? Chúng ta thì biết mười ngày nữa sẽ gặp lại, nhưng con chó ngốc chỉ biết ngồi đó mà chờ thôi.”

 

Gió mạnh cuốn những chiếc lá khô bay xoáy quanh, làm bộ lông của Ulysses phất phơ. Đôi mắt đen láy và thông minh của nó đã nhìn chăm chú vào Eden từ lúc nào. Có lẽ nó đã cảm nhận được gì đó từ âm thanh động cơ, cách Eden đứng trước cửa, hay bầu không khí báo hiệu sự chia ly.

 

Khi Eden rút tay khỏi đầu nó, cơn gió lạnh nhanh chóng cuốn đi hơi ấm đặc trưng từ cơ thể chú chó. Ulysses rên khẽ, còn Eden thì chỉ nhìn xuống đôi tay lạnh buốt của mình.

 

“Eden!”

 

Hazel mặc chiếc tạp dề, vội vã băng qua sảnh tối om để đến gần hơn.

 

“Cậu sắp đi rồi sao?”

 

“Vâng… Tôi đã làm phiền mọi người quá lâu. Cảm ơn cô rất nhiều.”

 

“Ôi, đừng bận tâm! Chúc cậu thượng lộ bình an. Mau lên đường đi, lạnh lắm rồi.”

 

Jang run lên sau lưng, chờ đúng lúc này để kéo tay Eden, thúc giục:

 

“Nào, Eden. Đi thôi. Tiễn nhiều thế này chết rét mất.”

 

“Vâng.”

 

Eden quay lại nhìn Ulysses và Hazel đang đứng cạnh nhau trước cửa lần cuối, rồi quay người bước đi. Nhưng cậu không thể rời xa được hai bước chân trước khi dừng lại. Ánh mắt cậu bất giác hướng lên phía cầu thang tầng hai.

 

Trong một thoáng, Eden tưởng tượng ra mình cởi giày, chạy qua Hazel và Ulysses, lao lên cầu thang. Bàn chân cậu sẽ cảm nhận được độ rắn và trơn trượt của gỗ dưới lớp tất, hơi thở sẽ dồn dập trong lồng ngực khi chạy xuyên qua hành lang và đẩy cửa thư viện. Trong đó, Tristan sẽ quay lại, hơi bất ngờ, nhưng sẽ nở một nụ cười thoáng lười biếng khi nhìn thấy cậu. “Eden? Sao vậy?”

 

Ý nghĩ đó khiến Eden khựng lại, ép mình quay đầu và bước lên xe tải. Bên trong xe, hơi ấm từ máy sưởi phả ra, khô và ngột ngạt.

 

Jang ngồi vào ghế lái, dùng mu bàn tay lau lớp hơi nước đọng trên kính.

 

“Peter lại cằn nhằn chuyện đi vào ngày thời tiết thế này cho mà xem.”

 

“...Chắc vậy.”

 

Tiếng gạt nước lướt qua cửa kính, và Jang chỉnh cần số, giọng nói đầy hứng khởi:

 

“Cài dây an toàn chưa? Đi nào.”

 

Chiếc xe tải rung lắc, bắt đầu băng qua con đường rừng. Jang khẽ ngân nga một giai điệu trong khi Eden lặng lẽ nhìn xuống đôi bàn tay đặt trên đùi. Nhưng rồi Jang bất ngờ cúi đầu nhìn vào gương chiếu hậu, khẽ kêu lên:

 

“Khoan, cái quái gì thế này…”

 

Eden ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Jang qua cửa sổ phía sau, nơi phủ mờ lớp kính mờ sương. Tim cậu thắt lại khi thấy bóng dáng một chú chó vàng ánh kim trên con đường phía sau. Ulysses đang chạy theo chiếc xe tải.

 

“Cứ để nó đi.”

 

Jang nhấn ga, tăng tốc.

 

“Chạy một lúc rồi nó sẽ quay lại thôi.”

 

Nhưng trái ngược với lời nói của Jang, Ulysses tiếp tục chạy xa hơn mong đợi. Khi xe tải xuống dốc, chú chó dần đuối sức, thở hổn hển, và cuối cùng mới chịu dừng lại. Eden nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó đứng cô độc trên đỉnh dốc, rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Cậu quay lại ghế, cổ họng nghẹn ứ, còn Jang thì im lặng, không còn ngân nga nữa.

 

Con đường xuống thị trấn trôi qua trong yên lặng. Khi đến trước nhà Peter, Jang đỗ xe lại, tháo dây an toàn.

 

“Cậu định xuống cùng à?”

 

Eden hỏi khẽ, Jang cười, lắc đầu. Anh cúi người ra ghế sau lấy chiếc ba lô của Eden, trao lại nó, rồi ôm nhẹ cậu.

 

“Nhờ có cậu mà Giáng Sinh vừa rồi thật tuyệt. Đi cẩn thận nhé, Eden.”

 

“…Hẹn gặp lại sau. Mười ngày nữa anh vẫn còn ở đây chứ?”

 

“Chắc chắn rồi. Scott có siêng mấy cũng không nhanh thế đâu. À, mà này…”

 

Jang bỗng nhớ ra điều gì đó, anh thò tay vào túi áo và lấy ra một phong bì cứng.

 

“…Đây là gì thế?”

 

“Ngài Locke bảo tôi chuyển nó cho cậu.”

 

Tim Eden nhói lên như bị ai đó đánh trúng. Jang, không hay biết gì, vẫn mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.

 

"Peter đang đi ra kìa. Mau lên, Eden."

 

"…Vâng. Cảm ơn Jang đã đưa tôi đến đây."

 

Eden mở cửa xe, và một cơn gió lạnh buốt lập tức ùa vào, xuyên thấu cả xương tủy. Ngay trước khi bước xuống, cậu chần chừ đôi chút. Nếu như cậu đóng cửa xe lại, bảo Jang quay đầu trở về dinh thự thì sao? Nói rằng muốn ở lại thêm vài ngày, ôm Ulysses và vuốt ve nó, cùng mọi người trong nhà ăn tối. Có lẽ Tristan sẽ chẳng thắc mắc tại sao cậu lại quay về. Nếu đổ lỗi cho thời tiết, anh ấy chắc chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.

 

Cơn gió lạnh len lỏi qua từng khe áo, làm tim cậu se sắt. Eden cố gắng để đôi chân nặng nề của mình chạm đất, đóng cửa xe lại. Chiếc xe của Peter đã nổ máy và đang chờ từ xa.

 

Eden không thể mở bức thư trong xe vì có Peter ngồi cạnh. Đến sân bay Inverness, cậu lại bận rộn làm thủ tục, không có thời gian suy nghĩ. Khi đến cổng lên máy bay, việc soát vé đã bắt đầu. Cậu đành đeo ba lô lên vai và xếp hàng ngay lập tức.

 

Cậu cố tình đặt ba lô dưới chân khi lên máy bay, nhưng khi có cơ hội, lại không đủ can đảm để lấy bức thư ra. Một nỗi sợ mơ hồ cứ ngăn cản đôi tay. Cuối cùng, Eden dành cả hai giờ ngồi trên ghế, dựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Không khí trong khoang máy bay vừa khô hanh vừa oi bức, làm má cậu nóng ran. Thỉnh thoảng khi mở mắt, cậu nhìn qua cửa sổ tròn nhỏ, thấy bầu trời đen thẫm, phía dưới là những ánh đèn lấp lánh từ những thành phố xa lạ.

 

Dù nhắm mắt, cậu cũng không ngủ được. Mi mắt khô rát như thể muốn nứt toác. Lúc này chắc là giờ ăn tối ở dinh thự. Eden tưởng tượng ánh sáng ấm áp tỏa ra từ phòng ăn, ngọn lửa rực cháy trong lò sưởi. Hình ảnh Ulysses cuộn mình bên cạnh lò sưởi khiến cậu cảm thấy lồng ngực trống rỗng, từng hơi thở trở nên khó khăn. Cảm giác lông mềm mịn của Ulysses còn vương trên tay, như một nỗi đau âm ỉ không ngừng.

 

Khi Eden bước ra khỏi khu vực nhập cảnh tại sân bay Heathrow, khung cảnh nơi đây tựa như một cú sốc đánh thẳng vào người cậu. Mái trần cao ngút, xung quanh là vô số người với đủ màu sắc trang phục, chen chúc như đàn kiến. Tiếng nói, tiếng ồn vang lên từ mọi phía, lấp đầy không gian một cách ngột ngạt.

 

Chuyến tàu mà Eden vội vàng lên cũng chẳng khá hơn. Các toa tàu chật cứng người và vali, những mùi hương lẫn lộn giữa nước hoa, mồ hôi cũ kỹ và cả mùi nhà vệ sinh làm cậu muốn nghẹt thở. Khi đổi tàu để đến East End, đầu óc cậu gần như trống rỗng. Cậu bước ra khỏi nhà ga, đi bộ trên những con phố tối tăm, bẩn thỉu của đêm London. Những tòa nhà cũ kỹ nằm sát nhau trong những con hẻm ngoằn ngoèo. Dây quai ba lô xiết chặt lấy vai, còn mùi khói thuốc lá cũ bám vào phổi mỗi khi cậu hít thở.

 

Eden tìm được tòa nhà nơi mình ở, lục lọi trong túi tìm chìa khóa. Lúc ngón tay chạm vào một chiếc phong bì cứng trong túi trước, cậu giật mình rụt tay lại như bị bỏng. Cuối cùng, cậu mở cửa, bước lên cầu thang kêu cót két, và vào căn phòng của mình.

 

Không khí trong phòng bốc lên một mùi ẩm mốc của bụi bặm lâu ngày. Eden đứng trong bóng tối, tay lần theo bức tường lạnh lẽo để bật đèn.

 

Ánh sáng yếu ớt làm lộ ra căn phòng quen thuộc, cũ kỹ. Lúc này Eden mới thật sự cảm nhận được rằng cậu đã rời xa Scotland hàng trăm cây số. Cánh rừng bạt ngàn ngoài cửa sổ, căn phòng tập với lò sưởi ấm áp, Hazel, Jang, Ulysses… và Tristan. Tất cả những điều đó giờ đây dường như không còn tồn tại nữa, trở nên xa xăm như một thế giới khác.

 

Eden đóng cửa lại, thả ba lô xuống sàn, rồi ngồi sụp xuống. Bàn tay run rẩy mò tìm chiếc phong bì trong túi trước, như một người đói khát. Trong phong bì có thứ gì đó cứng cáp và phẳng.

 

Mở phong bì ra, cậu nhìn thấy một tấm thẻ tín dụng màu đen rơi ra, lăn vài vòng trên nắp đàn piano đầy bụi, rồi rơi xuống sàn. Bên trong phong bì còn có một mảnh giấy nhỏ với nét chữ mảnh mai, chắc chắn của Lowell, trợ lý của Tristan.

 

"Theo chỉ thị của ngài giám đốc. Xin hãy sử dụng để trang trải chi phí sinh hoạt tại London."

 

Eden lật ngược chiếc phong bì, kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng không còn gì khác. Chỉ khi giấy phong bì đã bị vo nhàu, cậu mới buông tay ra và thở hắt.

 

Cả căn phòng chìm trong im lặng và lạnh lẽo. Eden thu mình lại, như cố tránh khỏi làn sóng cảm xúc lạnh buốt đang ập đến.

 

Eden thu mình lại, như thể một người đang cố chống chọi trước dòng nước xiết. Trước khi cây đàn piano được mang vào, phòng ăn chính đã hơn một năm không có ai lui tới. Điều này bắt nguồn từ bữa tối đầu tiên Eden ăn ở đó, khi chỉ có hai người ngồi quanh chiếc bàn dài. Tristan Locke đã nhìn khắp căn phòng và nói với vẻ châm biếm: “Chỗ này không ổn chút nào.”

 

Ngày hôm sau, Hazel cùng trợ lý Lowell đã dọn dẹp một phòng tiếp khách vừa phải trên tầng hai và sắp xếp lại nội thất, biến nó thành một không gian ăn uống ấm cúng hơn. Phòng ăn lớn ở tầng một vì thế mà bị bỏ hoang, chẳng ai buồn lau dọn, mặc cho bụi bặm ngày càng tích tụ.

 

Mặc dù ngày đàn piano được mang đến, toàn bộ phòng ăn đã được vệ sinh tổng thể, nhưng bụi vẫn còn vương vãi khắp nơi. Sau khi Eden rời đi, Hazel bắt đầu dọn dẹp từng chút một. Hôm nay, cô đang lau dọn những khung cửa sổ dày đặc bụi bẩn. Tấm rèm nặng nề được vén gọn qua một bên, còn những chiếc ghế tựa vốn xếp chồng trong góc thì được kéo ra đặt giữa phòng.

 

Hazel làm việc từ phía sau phòng, dần tiến về phía trước. Trong lúc ấy, mặt trời đang lặn dần qua những ngọn cây trong rừng. Cô dừng lại một chút, cầm cây lau bụi trong tay, nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt.

 

Khi Hazel đang nghĩ đến việc bật đèn, cô nghe thấy tiếng bước chân từ cánh cửa mở và rồi, căn phòng bừng sáng. Cô ngoảnh lại và thấy Lowell đứng cạnh công tắc đèn.

 

“Đèn không bật mà đứng đây làm gì thế?”

 

Lowell vừa nói vừa bước vào, băng ngang căn phòng rộng lớn. Anh không ngồi vào ghế trong khu vực khán giả, mà kéo ghế đàn piano ra và ngồi xuống. Vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, có lẽ anh vừa mới xong việc trên văn phòng tầng trên.

 

Trước khi Hazel kịp phản ứng, Lowell đã thoải mái ngồi xuống và mở nắp đàn piano, ngẫu hứng gõ vài phím. Âm thanh lộn xộn của đàn vang lên, thiếu cả hòa âm lẫn trật tự, hoàn toàn khác với tiếng đàn khi Eden còn ở đây.

 

Hazel, không tìm được lý do để ngăn lại, chỉ hỏi:

 

“Ngài giám đốc vẫn chưa về sao?”

 

Lowell vẫn tiếp tục gõ phím đàn, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Hazel quay ánh mắt ra ngoài, nơi mặt trời đã sắp lặn.

 

Từ ngày Eden rời đi, Tristan Locke thường xuyên vắng mặt ở dinh thự. Dù ban đêm anh vẫn quay về ngủ ở phòng ngủ tầng ba, nhưng vào các buổi chiều và tối, anh lại biến mất hàng giờ đồng hồ ở đâu đó bên ngoài.

 

Dù vậy, Tristan không tỏ ra có gì thay đổi. Khi xuất hiện, anh vẫn giữ vẻ mặt và thái độ thường ngày: lịch thiệp, nhẹ nhàng với mọi người trong dinh thự, và theo Lowell, công việc của anh cũng vẫn được xử lý như thường lệ. Tuy nhiên, Hazel cảm nhận được một sự bất ổn lạ thường trong vài ngày qua. Không khí trong dinh thự trở nên lặng lẽ và căng thẳng, như thể một guồng quay quen thuộc đã bị phá vỡ, đưa mọi thứ vào trạng thái mơ hồ không chắc chắn.

 

“À.”

 

Lowell, đang thử gõ các phím đàn từ tông trầm đến tông cao, đột nhiên nhớ ra điều gì đó và thốt lên.

 

"Chiếc đàn piano cánh lớn sẽ được chuyển tới khoảng hai hoặc ba ngày trước khi cậu Eden quay lại. Thợ chỉnh đàn cũng sẽ đến và lắp đặt nó trong đại sảnh," Lowell nói.

 

"Cuối cùng chuyện này cũng xảy ra thật. Thậm chí còn để người ngoài bước vào đây…" Hazel lên tiếng với chút ngập ngừng.

 

"Tôi đã nói với ngài giám đốc cả chục lần rồi," Lowell nhún vai, như thể đã hoàn toàn bỏ cuộc, khiến Hazel không còn biết nói gì thêm.

 

"Dù sao thì cậu Eden chắc chắn sẽ thích điều này,"

 

Hazel nói, mường tượng đến cảnh Eden bước vào và nhìn thấy cây đàn mới to lớn thay vì cây đàn cũ kỹ trước đó. Trên gương mặt trắng trẻo ấy hẳn sẽ hiện lên sự bất ngờ và niềm vui. Ý nghĩ ấy làm Hazel bất giác cảm thấy háo hức – không chỉ vì cây đàn piano sắp tới, mà còn vì cả Eden đang trên đường quay trở lại.

 

Lowell gõ vài hợp âm chính xác một cách bất ngờ rồi đóng nắp cây đàn cũ lại, nói: "Vào cuối tháng Một, tôi sẽ đi London một chuyến."

 

Hazel nhìn anh, còn anh thì hơi nheo mắt sau cặp kính tròn.

 

"Khi danh sách đầu bếp ứng tuyển được rút gọn, tôi sẽ đích thân gặp mặt để chọn người phù hợp. Làm việc này trực tiếp vẫn tốt hơn là giao cho người khác. Nhân tiện tôi cũng giải quyết một số công việc với công ty. Tôi không đi lâu đâu."

 

"Ai hỏi gì đâu,"

 

Hazel đáp, ngắt lời khi thấy Lowell bắt đầu dài dòng. Anh lập tức im lặng. Hazel thở dài, ánh mắt dán vào bề mặt gồ ghề của nắp đàn piano, nơi ánh sáng từ chiếc đèn chùm phản chiếu.

 

Cảm giác như khi người quản gia tuyên bố nghỉ việc, một lá chắn vững chắc bao quanh dinh thự đã xuất hiện vết nứt. Giờ đây, việc Lowell đi công tác vài ngày ở London cũng không còn quá lạ thường. Hazel thậm chí nghĩ rằng, nếu muốn, cô cũng có thể xin nghỉ vài ngày để đi đâu đó. Điều từng là không tưởng vào Giáng sinh năm ngoái giờ đây lại trở nên khá thực tế.

 

Từ thái độ, cử chỉ đến cách nói chuyện của Lowell, Hazel cảm nhận được rằng anh đã sẵn sàng rời đi. Có lẽ anh sẽ đi lại London vài lần, và khi công việc bên cạnh Tristan ngày càng ít đi, anh sẽ rời bỏ nơi này hoàn toàn. Hazel hiểu rõ bản tính của Lowell: anh là người có quá nhiều tham vọng để chỉ đóng vai một con chó trung thành bên cạnh một chủ nhân đang lụi tàn.

 

"...Hay là anh đem cây đàn đó về phòng mình và tự chơi đi?"

 

Hazel đột ngột lên tiếng khi thấy tay Lowell lướt qua nắp đàn cũ. Anh ngẩng lên, bật cười như thể vừa nghe một điều ngớ ngẩn.

 

"Đột nhiên nói gì vậy?"

 

"Anh có ít việc phải làm hơn dạo gần đây mà. Sao không tập chơi đàn sau giờ làm để có thêm sở thích?"

 

Hazel nói, cố tình trêu chọc việc Lowell hay đi lại quanh dinh thự một cách nhàn rỗi. Nhưng anh chỉ cười nhạt, coi như một lời đùa.

 

"Người lớn học đàn thì được gì chứ? Nếu chơi không ra hồn thì chỉ tổ buồn cười thôi."

 

"Vậy thì dành thời gian rảnh của anh để chăm sóc Ulysses đi. Công việc ít mà, ban ngày thì dắt chó ra ngoài dạo cũng được."

 

"…Được rồi," Lowell bất ngờ đáp lại một cách nhẹ nhàng, quay người rời khỏi phòng. "Nếu mai trời đẹp, tôi sẽ dắt nó đi."

 

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh khuất dần khỏi đại sảnh, Hazel chợt nhận ra một sự thật: trong suốt cả năm qua, Lowell chưa từng thực sự thích nghi với dinh thự này. Trong khi tất cả mọi người dần quen với sự cô lập giữa rừng sâu, anh vẫn sống như đang làm việc tại một văn phòng ở London. Từng ngày trôi qua, anh bám víu vào hình ảnh xa xôi của thành phố, cố gắng không để bản thân trở nên chai sạn. Hazel không thể tưởng tượng nổi anh đã cần bao nhiêu ý chí để giữ vững điều đó.

 

Khi bước xuống xe buýt, tuyết rơi lất phất. Eden đội mũ lông của chiếc áo khoác phao lên và vội vã bước đi. Vào đến con hẻm nơi những ngôi nhà san sát, cô nhận ra hàng rào quen thuộc của Daniel Hunt từ xa.

 

Do trùng thời gian Daniel đi công tác và cậu mới trở lại London, đây là lần đầu tiên cậu được thăm khám sau một thời gian dài. Tình trạng tay hiện tại thực sự rất tốt – có lẽ vì đã ở trong dinh thự lâu hơn và tiếp xúc với Tristan thường xuyên. Ngay cả sau vài ngày về lại London, cậu vẫn không cảm thấy các ngón tay cứng lại. Với bước chân nhẹ nhàng, Eden bấm chuông, và cổng nhanh chóng mở ra. Trong khu vườn tuyết bắt đầu phủ, những cây cối được trang trí đèn màu trông thật ấm áp. Trên cửa chính còn treo một vòng hoa Giáng sinh.

 

"Eden!"

 

Người đàn ông tóc vàng xuất hiện ở cửa, vẫy tay chào.

 

"Lạnh lắm phải không? Mau vào đi."

 

"Anh đi công tác ổn chứ?"

 

"Ừ, sáng nay tôi vừa về."

 

Eden gạt tuyết trên mũ, thay đôi dép đã chuẩn bị sẵn ở cửa. Daniel dẫn cậu vào ghế sofa trong phòng khách như thường lệ, mang cho cậu một tách cà phê ấm và bắt đầu kiểm tra tay cậu. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra các ngón tay, anh hài lòng buông tay Eden ra.

 

"Không cần bác sĩ nữa rồi. Scotland đúng là phương thuốc thần kỳ."

 

Eden bật cười, kể rằng mình vẫn tập phục hồi chức năng chăm chỉ, nhưng sau Giáng sinh thì đã có đàn piano để luyện tập. Daniel lắng nghe câu chuyện về việc chở đàn piano từ thị trấn về, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên:

 

"Tristan tự mình tìm đàn cho cậu sao? Còn xuống thị trấn mang nó về cùng?"

 

"Phần lớn do trợ lý của anh ấy làm," Eden trả lời.

 

"Với Tristan Locke, chắc thứ duy nhất anh ta tự làm là đánh răng. Nhưng thật thú vị đấy. Tristan mà tôi từng biết khác xa thế này."

 

Daniel nhún vai với vẻ bí ẩn, khiến Eden chớp mắt bối rối. Cậu nhấp một ngụm cà phê và tò mò hỏi thêm.

 

"Anh quen biết Tristan Locke lâu rồi sao?"

 

"Ồ... Cậu không biết à?"

 

Daniel đáp lại với vẻ ngạc nhiên.

 

"Tôi và Tristan từng học chung ở Eton. Chúng tôi biết nhau từ khi còn nhỏ. Tristan chưa từng nhắc đến chuyện này sao?"

 

"…Chưa, tôi không biết."

 

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (19)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.