Khi Eden loay hoay tìm chiếc tay áo của chiếc áo len đỏ, một tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu mặc xong chưa?"
Đó là giọng của Hazel. Có vẻ như cô đã thay xong trang phục trước rồi.
"Tôi xong rồi!"
Eden cuối cùng cũng tìm được phần tay áo, đẩy tay vào rồi mở cửa. Hazel mặc một chiếc váy đen đơn giản, mỉm cười khi thấy cậu.
"Quả nhiên là áo của giám đốc nên hơi rộng với cậu. Cậu có muốn gấp cổ tay áo lại không? Để tôi giúp."
"Cảm ơn cô."
Cậu giơ tay ra, và Hazel khéo léo gấp lại phần cổ tay áo dài quá khổ, làm cho bộ trang phục gọn gàng hơn. Eden liếc nhìn mình trong chiếc gương toàn thân phía sau Hazel. Chiếc áo len của Tristan mềm mại và ấm áp, nhưng màu sắc nổi bật khiến cậu cảm thấy không quen với hình ảnh của mình trong gương.
"Xong rồi đấy."
Hazel chỉnh lại phần dưới áo, kéo nhẹ cho ngay ngắn rồi lùi lại một bước, nhìn cậu.
"Tôi nghĩ Jang sẽ thích bộ này. Rất hợp với không khí tiệc Giáng sinh."
"Đúng vậy."
Nếu không phải vì lời dặn dò đầy quyết tâm của Jang, cậu sẽ chẳng bao giờ mặc chiếc áo này. Eden vừa kéo tay áo lên cao vừa theo Hazel bước ra hành lang. Lúc đó, từ phòng ăn, tiếng nhạc jazz Giáng sinh vang vọng khắp nơi.
Ngay khi đến cửa phòng ăn, Hazel dừng lại.
"Cậu vào trước đi. Tôi sẽ xuống bếp xem thế nào."
"...Vâng."
Eden biết rằng nếu đề nghị giúp đỡ lần nữa, cậu sẽ lại bị Jang từ chối như trước, nên chỉ gật đầu và bước vào phòng ăn sáng rực ánh đèn. Ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn nến khiến cho căn phòng ấm cúng và dễ chịu hơn, thậm chí cả cây thông với vài món đồ trang trí đơn giản cũng không còn trông sơ sài nữa.
Cậu hạ âm lượng loa xuống một chút, sau đó chỉnh lại vị trí của mấy ngọn nến trên kệ lò sưởi. Khi phát hiện một món đồ trang trí trên cây thông bị nghiêng, có lẽ do Ulysses đụng phải, cậu bước tới sửa lại.
Nếu họ có thể xuống làng mua thêm đèn màu và dây trang trí, cây thông chắc chắn sẽ lộng lẫy hơn. Nhưng trong tình hình này, sự đơn giản này là điều tốt nhất mà họ có thể làm rồi.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau, và khi cậu quay lại, người thư ký với vẻ mặt cau có đã đứng ở ngưỡng cửa phòng ăn.
"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
"Jang bảo chỉ còn chờ món gà tây ra khỏi lò nướng thôi. Hazel vừa xuống bếp rồi."
Người thư ký kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống, cằn nhằn:
"Không có mấy người mà chuẩn bị cầu kỳ quá."
Hôm nay, anh ta mặc thoải mái hơn với một chiếc cardigan, bỏ qua quy định ăn mặc Giáng sinh mà Jang yêu cầu. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng và hỏi:
"Giám đốc đang ở đâu vậy?"
Eden, đang chỉnh lại cây thông, khựng lại trước câu hỏi quen thuộc ấy.
"Tôi không biết. Lúc nãy..."
"Scott! Tránh ra một chút!"
Jang đột ngột xuất hiện, hai tay bưng một khay đồ ăn lớn bước vào phòng ăn, giọng nói đầy hào hứng. Ngay sau anh ta là Hazel, mang theo một khay khác và một giỏ bánh.
Bữa tiệc Giáng sinh tiếp tục diễn ra, Tristan ngồi vào ghế mà thư ký kéo ra cho anh một cách tự nhiên. Chiếc áo len màu kem anh mặc, mái tóc hơi rối vì ướt tuyết, khiến anh trông khác lạ. Khuôn mặt điển trai của anh không còn dấu hiệu mệt mỏi nào so với lần cuối Eden nhìn thấy vào đêm trước. Tristan khẽ gật đầu khi Jang chỉ vào món gà tây, như một sự đồng tình với công sức đã bỏ ra.
Bên ngoài, cơn bão tuyết vẫn dữ dội, nhưng trong phòng ăn, ánh nến sáng rực cùng bữa tiệc ấm áp đang diễn ra rất vui vẻ.
Eden ăn miếng gà tây Jang cắt cho, thưởng thức món gan ngỗng và các món ăn khác, sau đó tiếp tục với một đĩa tráng miệng và một miếng bánh Giáng sinh. Cậu uống vài ly vang nóng, khiến cơ thể ấm lên, má hơi đỏ. Chiếc bàn ăn vốn chỉ dành cho năm người nhưng cảm giác vẫn chật kín, ấm cúng và đầy sức sống.
Người thư ký, ban đầu ngồi với vẻ không thoải mái, cũng dần thả lỏng sau vài ly rượu vang. Khi ăn đến món tráng miệng, ông đã mỉm cười trước câu chuyện về cậu em út của Hazel. Trong khi đó, Ulysses, với chiến lược ngước mắt cầu xin đầy đáng thương, đã nhận được vài miếng gà tây từ mọi người. Sau đó, nó nằm xuống bên cạnh ghế của Tristan, chiếc gạc nai trên đầu hơi lệch đi, và ngủ thiếp đi một cách an yên.
Nhạc Giáng sinh từ loa phát ra dường như đã phát hết một vòng, và những giai điệu quen thuộc lại bắt đầu vang lên.
"Nào!"
Jang vỗ tay để thu hút sự chú ý khi tất cả gần như đã ăn xong.
"Nếu mọi người đã dùng bữa xong, giờ đến tiết mục mở quà thôi!"
Khuôn mặt Jang đỏ hồng vì phấn khích, có lẽ anh đã thỏa mãn được mong muốn tổ chức một lễ Giáng sinh hoàn hảo. Eden đang nhấm nháp ly vang nóng của mình thì lập tức tỉnh táo hơn trước sự sôi động của Jang. Không để ai kịp ngăn lại, Jang đã dang tay ra hiệu.
"Scott, mang hết quà dưới cây thông lên đây!"
"Jang..."
Eden cảm thấy không thể ngăn cản được sự hào hứng của anh. Cậu chỉ biết nhìn mọi người quay lại phía cây thông và giơ tay ôm lấy mặt.
Scott nhanh chóng lấy những hộp quà được gói giống hệt nhau từ dưới cây thông và đặt lên khoảng trống vừa được dọn trên bàn ăn. Tristan, với nụ cười thoáng hiện ở khóe mắt, nhấc một chiếc hộp lên.
"Không có tên được viết trên đây nhỉ?"
"…Vâng, để tôi phát cho mọi người."
Eden đứng dậy trong vẻ cam chịu. Cậu đưa hộp quà đầu tiên cho Tristan, rồi tiếp tục trao quà cho Jang, Hazel và thư ký. May mắn là không có quy tắc bắt buộc phải mở quà từng người trong sự chú ý của mọi người. Eden đặt hai hộp còn lại lên đùi mình, vuốt ve tai Ulysses một cách bối rối trong khi âm thanh xé giấy vang lên khắp nơi.
Jang là người đầu tiên xé toạc lớp giấy gói, vo tròn nó lại, và nhanh chóng nhìn vào món quà bên trong. Anh lấy ra từng lọ nhỏ từ hộp.
"Ồ! Đây là thảo mộc à? Còn cái này là gì? Sao nhiều thứ thế này?"
"Đó là bộ thảo mộc và gia vị pha trộn. Đây là một dòng sản phẩm mới do một nhóm đầu bếp cao cấp hợp tác phát triển. Tôi nghĩ anh chưa dùng thử bao giờ."
Eden lặp lại lời giải thích mà cậu nghe từ nhân viên bán hàng. Ánh mắt của Jang lập tức sáng lên.
"Thật sao! Ở đây khó mà theo kịp những xu hướng như thế này. Cảm ơn cậu, Eden. Tôi sẽ dùng chúng thật tốt."
Anh vươn cánh tay rắn chắc ra ôm chầm lấy Eden. Dù đang vỗ vai cậu, Jang vẫn chăm chú đọc nhãn mặt sau của từng lọ thảo mộc, khiến Eden cảm thấy món quà đắt đỏ này thật đáng giá. Khi ngẩng lên, cậu bắt gặp ánh nhìn của những người vừa mở quà xong.
Eden lảng tránh ánh mắt của Tristan và thư ký – cả hai đang cầm các hộp bánh quy – rồi quay sang giúp Hazel lấy một chiếc khăn quàng cổ ra khỏi hộp.
"Tôi đã hỏi ý kiến em của cô. Em ấy gợi ý tôi nên mua quần áo."
"Hồi tôi thích quần áo là chuyện mười năm trước, nhưng cảm ơn cậu, Eden. Nó rất đẹp. Tôi không chuẩn bị quà gì cả, thật ngại quá…"
"Không sao đâu. Tôi đã nhận được bánh từ em cô và ăn bánh Giáng sinh rồi mà."
"Tôi sẽ dùng nó thật tốt."
Eden nhìn Hazel quàng chiếc khăn len màu tím lên một cách cẩn thận, rồi vô thức ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu bắt gặp thư ký ở phía bên kia bàn.
"Tôi xin lỗi vì không chuẩn bị quà gì, Eden. Cảm ơn cậu vì hộp bánh quy." Thư ký lịch sự nói.
"...Không sao đâu."
Lúc này, Eden cảm thấy ngay cả việc quay đầu cũng khiến cậu căng thẳng. Cậu có thể cảm nhận ánh mắt ai đó đặt lên mình, như một hơi ấm nhẹ nhàng. Miễn cưỡng, Eden quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt xám trong sáng của Tristan đang nhìn cậu chằm chằm.
"Cảm ơn cậu, Eden."
"…Không có gì."
Ngón tay gọn gàng của Tristan xếp gọn lớp giấy gói thành một hình vuông. Anh tò mò hỏi:
"Nhưng mà, thứ cậu đang giữ trên đùi là gì vậy?"
"…À, đây là quà cho Ulysses, còn cái kia thì nhờ anh đưa cho người làm vườn sau nhé."
"Nó có vẻ giống kích cỡ hộp của tôi nhỉ."
Vì đồ bên trong giống nhau nên tất nhiên hộp cũng vậy. Để thoát khỏi tình huống, Eden đưa món quà của Ulysses cho Tristan.
"Đây là đồ chơi dành cho chó lớn."
Mặc dù căn phòng của Ulysses có lẽ đã đầy ắp đồ chơi từ sàn đến trần, nhưng đây là món quà mà Eden đã cẩn thận chọn sau khi hỏi ý kiến nhân viên nhiều lần. Tristan gỡ băng dính một cách khéo léo, để lộ một món đồ chơi hình xương đầy màu sắc bằng cao su. Khi Tristan mở lớp vỏ nhựa, Ulysses, đang nằm, liền nhỏm dậy. Đôi tai dài của nó hơi giật giật một cách lười biếng.
"Muốn tự tay đưa cho nó không, Eden?"
Đồ chơi được chuyền sang tay Eden. Với chút do dự, cậu cúi xuống đưa món đồ chơi hình xương cho Ulysses. Chú chó ngửi vài lần rồi nhanh chóng ngoạm lấy món đồ từ tay cậu, lùi vài bước về phía cây thông Noel, cuộn mình lại và bắt đầu nhai món đồ chơi mới.
"Cảm ơn vì món quà, Eden."
Jang, trông có vẻ đã hơi say, kéo ghế lại gần và quàng tay qua vai Eden. Từ người anh tỏa ra hương thơm của quế và cam quýt từ loại rượu nóng đang uống.
"Giáng sinh này thật tuyệt vời khi có Eden làm khách. Phải thế này mới đúng tinh thần lễ hội…"
"…Jang."
Lo sợ Jang sẽ lớn tiếng phát biểu kiểu "Giáng sinh là thế này đây!" trước mặt Tristan và những người khác, Eden vỗ nhẹ vai anh. Jang lẩm bẩm vài câu tiếng Pháp rồi tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại.
Khi quay lại, ánh mắt của Eden lại chạm vào Tristan. Có vẻ như cả Tristan và thư ký đều kiên nhẫn chịu đựng bữa tiệc Giáng sinh xa hoa mà họ vốn không hề muốn. Chủ tiệc Jang cũng đã thiếp đi, có lẽ đến lúc dọn dẹp và kết thúc buổi tối.
Nhưng thay vì nói điều đó, Tristan nhìn Eden một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói:
"Chuyển chỗ thôi."
Jang, dù bị đánh thức, từ chối rời đi ngay. Hazel và anh quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi xuống bếp lấy trà, trong khi Eden theo Tristan và thư ký đến phòng "game" trên cùng tầng. Cái tên gợi ý một không gian hiện đại với bàn bi-a, nhưng thực tế, căn phòng chỉ có những món nội thất cổ và một chiếc bàn cẩm thạch dành cho cờ vua.
Nhạc carol dịu dàng vẫn vang lên từ loa được mang theo từ phòng ăn. Thư ký nhóm lửa trong lò sưởi, sau đó quay lại nhận ly whisky từ tay Tristan.
"Lâu lắm rồi chúng ta chưa chơi một ván. Giám đốc có muốn không?"
Anh hỏi Tristan nhưng nhanh chóng nhớ đến sự hiện diện của Eden, đang ngồi trên sofa với Ulysses.
"Eden, cậu biết chơi cờ không?"
"Tôi không."
Eden nhấp một ngụm whisky, một tay vuốt ve Ulysses. Khi cậu kéo nhẹ món đồ chơi hình xương trong miệng chú chó, Ulysses phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, như để giữ món đồ khỏi bị lấy mất. Đôi tai dài mềm mại của nó rung rinh theo từng chuyển động, hé lộ bộ răng sắc nhọn dưới chiếc lưỡi đỏ.
Thư ký ngừng một chút, rồi hỏi tiếp:
"Vậy cậu muốn thử không? Tôi có thể hướng dẫn."
Tristan mỉm cười khẽ khi đặt ly whisky xuống bàn cờ.
"Thế nào, Eden?"
Eden thoáng do dự, rồi đặt ly whisky sang bên, nhìn vào bàn cờ sáng bóng dưới ánh lửa.
"Tôi không hứa sẽ chơi giỏi, nhưng tôi sẵn sàng thử."
Thư ký nhanh chóng sắp xếp các quân cờ, trong khi Tristan ngồi xuống bên cạnh Eden, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
"Đừng lo, tôi cũng không phải cao thủ." Tristan nói, giọng ấm áp.
Không khí trong phòng trở nên yên bình, chỉ còn lại tiếng nứt nhẹ của lửa trong lò và âm thanh dịu dàng của bản nhạc carol.
“Cậu từng chơi cờ tướng chưa?”
“Rồi, khi tôi còn nhỏ.”
“Cờ vua cũng có luật chơi tương tự. Cậu có muốn xem thử một ván, rồi đấu với người thắng không?”
Mặc dù không có hứng vận dụng đầu óc, Eden vẫn ngoan ngoãn kéo một chiếc ghế lại ngồi bên bàn cờ. Tristan lấy từ một hộp gỗ cổ hai túi vải nhung nhỏ, đổ các quân cờ được chạm khắc tinh xảo lên bàn tay trắng nõn của mình. Eden nhận ra hình dáng của các quân cờ dù trước đây chỉ từng nhìn lướt qua.
“Đây là quân vua,” thư ký nói, cầm một quân cờ trắng mà Tristan đưa, rồi chỉ cho Eden. “Nếu vua bị tấn công mà không còn đường thoát, thì đó là chiếu bí (chiếu hết), nghĩa là thua cuộc.”
“Vâng.”
“Còn đây là quân mã, tượng, xe, và tốt. Cách di chuyển của từng quân khác nhau... Cậu sẽ hiểu dần khi xem ván đấu.”
Thư ký sắp xếp 16 quân trắng vào vị trí, còn Eden thì dõi theo bàn tay thanh thoát của Tristan, lúc này đang đặt từng quân đen vào trung tâm các ô vuông đối diện.
Chỉ một lát sau, Hazel và Jang mở cửa bước vào.
“Lại cờ vua à?” Jang nói với vẻ chán nản, hẳn là từng bị thư ký thách đấu không ít lần.
Eden liếc nhìn khay đồ mà Jang và Hazel đặt lên tủ gần đó. Trên khay có một ấm trà lớn, vài tách trà, rượu vang nóng vừa hâm lại, và một chiếc bát kim loại đựng đầy khoai lang nhỏ, xù xì, chắc là từ vườn nhà. Jang giơ chiếc bát lên, hỏi Eden:
“Chừng này liều có đủ không? Hay vẫn hơi ít?”
“...Tôi nghĩ thế này là thừa rồi.”
“Eden chưa thử ăn khoai nướng ở lò sưởi nhỉ? Lúc chín rồi sẽ ăn hết cho xem.”
Jang lấy giấy bạc từ bếp, bọc từng củ khoai và cho vào lò sưởi. Anh dùng kẹp lật tro lên phủ kín khoai, rồi phủi tay nói:
“Chờ 20 phút thôi.”
Hazel đã ngồi vào ghế cách xa bàn cờ một chút, cầm tách trà và chăm chú theo dõi ván đấu. Eden, tạm bị khoai lang làm phân tâm, cũng trở lại ghế.
Ván cờ đã tiến triển hơn trước. Nhiều quân cờ đã ra khỏi vị trí ban đầu, và Eden chú ý đến gương mặt nghiêng của Tristan, đang chăm chú nhìn bàn cờ. Khuôn mặt trắng mịn, yên tĩnh của anh dường như chìm trong sự tĩnh lặng riêng biệt, không bị ảnh hưởng bởi tiếng nhạc carol êm dịu.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo