Soạt, loạt soạt. Những bước chân chìm trong lớp tuyết mới phủ trên con đường trắng muốt giữa những hàng cây. Những dấu chân nhỏ của Ulysses đã in lên con đường, dẫn lối phía trước.
Thực ra, đây cũng không hẳn là dắt chó đi dạo. Khi bước trên con đường thoai thoải của khu rừng, Ulysses lại chạy về phía Eden, quẩn quanh chân cậu như hối thúc rồi lại lao đi. Bộ lông vàng óng thoắt ẩn thoắt hiện giữa những thân cây đen tuyền.
"..."
Eden xoa nhẹ mũi mình bằng bàn tay đeo găng len. Nhờ chiếc áo phao dày mà Hazel tìm cho, cậu không cảm thấy lạnh, nhưng khuôn mặt lộ ra ngoài bắt đầu tê buốt. Họ đã đi bộ được hơn hai mươi phút.
Người đàn ông đang đi phía trước, chỉ cách vài bước chân, vẫn giữ im lặng, tấm lưng thẳng băng không chút xao động.
Tiếng chim hót vọng lại gần, hòa cùng tiếng Ulysses sủa nhỏ phía xa. Con đường ngày càng hẹp và quanh co.
"...À."
Khi rẽ qua một khúc ngoặt, khung cảnh hiện ra trước mắt không còn là đồng bằng như Eden nghĩ. Một mặt hồ rộng lớn phủ đầy tuyết trải dài trước mắt. Bên dưới lớp băng xanh thẳm, những đường vân trắng như mạch máu lan tỏa. Cảnh tượng đẹp đến mức có thể xuất hiện trong một cuốn sách ảnh.
"Gâu!"
Ulysses đang ngửi quanh mép hồ rồi phấn khích lao về phía Eden, cọ đầu vào chân cậu, tuyết vương đầy trên mũi.
"…Không nguy hiểm chứ?"
Eden thì thầm hỏi chú chó, lo lắng nó có thể bước lên hồ và rơi xuống nước nếu băng vỡ. Trong khi cậu cẩn thận lau tuyết trên mũi Ulysses, Tristan trả lời thay:
"Không sao đâu. Lớp băng dày lắm, nó không đi quá xa đâu."
Quả thực, Ulysses chỉ loanh quanh ở mép hồ. Thỉnh thoảng, nó thận trọng đặt một chân lên băng, nhưng dường như những cành cỏ khô hay bùn đất ven bờ thu hút nó hơn.
Tristan dừng lại một lát, sau đó tiếp tục bước đi trên con đường men theo bờ hồ. Eden vội vàng bước nhanh để bắt kịp anh. Đường rộng hơn nên họ không cần đi thành hàng, cậu giữ khoảng cách vài bước, đôi khi cảm thấy như đang sánh bước cùng anh khi nhịp chân hòa nhịp.
"Không lạnh chứ?" Tristan hỏi, vẫn không ngoái lại.
Eden nhìn tấm lưng rộng trước mặt, đáp:
"Không ạ."
Cốc cà phê mạnh vừa uống làm tim cậu đập nhanh, nhưng bầu không khí mùa đông lạnh giá lại mang đến sự sảng khoái.
"Gâu!"
Ulysses đột nhiên lao vút qua, như thể đang đuổi theo thứ gì đó.
"—Ồ."
Ở góc xa của hồ, một đôi cánh lớn bất chợt vỗ mạnh, tung tuyết trắng bay tứ phía. Một đôi thiên nga giấu mình trong tuyết vụt cất cánh. Chúng lướt qua mặt hồ phủ băng, dần bay xa trong vẻ uyển chuyển. Ulysses nhìn theo, hưng phấn sủa liên hồi.
"Ở hồ này cũng có thiên nga sao?"
Câu cảm thán vô tình thốt lên của Eden khiến Tristan quay lại. Đôi mắt xám trong trẻo nhìn thẳng vào cậu, lưu lại vài giây trên khuôn mặt.
"Nghe được tiếng chúng chứ?"
"...Vâng."
Tiếng kêu của thiên nga vọng lại, sâu và vang như âm thanh của một chiếc kèn đồng.
"Loài thiên nga phát ra âm thanh này không phải giống bản địa Scotland. Chúng là chim di trú, chỉ đến đây vào mùa đông."
"…Chúng từ đâu đến vậy?"
"Nhìn dấu vân quanh mỏ, có lẽ là thiên nga mỏ lớn từ Iceland."
"Iceland ư?"
Từ đó quá xa, Eden nghĩ thầm. Ngay cả đi máy bay cũng cần vài giờ. Cậu bước đi, trong đầu hiện lên hình ảnh một bản đồ mờ nhạt.
"Chúng sẽ quay về Iceland vào mùa xuân phải không?" Eden nhìn đôi thiên nga đang xa dần, hỏi.
"Khoảng tháng Tư," Tristan đáp, giọng bình thản. "Chúng trở lại đó để trải qua mùa hè, rồi khi đông về, chúng vượt biển trở lại những nơi như thế này. Nếu có con non, chúng cũng sẽ đưa theo."
"Chúng luôn quay về cùng một nơi sao?"
"Trừ khi có gì bất thường." Tristan khẽ gật đầu. "Nghe thú vị không?"
"Vâng."
Hơn một nghìn cây số từ Ireland đến Scotland, mà không cần bản đồ hay la bàn, thiên nga vẫn vượt biển tìm đúng nơi đến. Điều đó khiến Eden ngạc nhiên, và kiến thức về thiên nga của Tristan cũng vậy.
Tristan, như cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy, khẽ nói, ánh mắt anh vẫn hướng về phía hồ xa xăm:
"Chuyến di cư của loài chim được cho là một bản năng. Ngay cả những con chim bị nhốt trong lồng, đến mùa di cư, chúng vẫn run rẩy cánh và mất ngủ. Người Đức gọi cảm giác đó là Zugunruhe, hay ‘khao khát được di chuyển.’"
Ulysses, dường như đã chán ngắm thiên nga, lại bắt đầu đánh hơi mùi quanh thân cây. Những cành khô nhỏ gãy giòn dưới bước chân nó, vang lên những âm thanh nhẹ nhàng.
"Đó hẳn là hành trình rất gian nan. Bay qua biển, qua nhiều đêm mà không ăn hay nghỉ ngơi, chỉ để tìm nơi trú. Không thể để chúng bị Ulysses đuổi bắt như vậy."
Câu nói đầy cảm xúc này có vẻ không giống với Tristan thường ngày. Eden chợt nhận ra bước chân anh đã dừng lại từ lúc nào. Cậu ngước nhìn, nhận ra Tristan đang đứng ngay bên cạnh, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cậu.
Đôi mắt xám lạnh ấy giờ đây ở rất gần, gần đến mức chỉ cần đưa tay là chạm tới.
Eden cúi gằm mặt, trốn tránh ánh nhìn ấy bằng cách nhìn vào khăn choàng của Tristan, rồi đến những chiếc khuy trên áo khoác của anh.
Cậu cảm thấy ánh mắt anh lưu lại trên mình, và cất giọng, dù nhịp thở đã bất giác gấp gáp:
"Anh Locke biết nhiều về loài chim thật đấy..."
"... ..."
Không có lời đáp lại. Chỉ có tiếng gió luồn qua những thân cây, tiếng thiên nga vỗ cánh xa xa, và không khí lạnh chạm vào đôi má đã ửng đỏ.
"Đầu mũi cậu đỏ ửng cả rồi," Tristan khẽ nói.
Anh ta thì thầm với giọng thấp. Những ngón tay đeo găng tay da đen khẽ lướt qua chóp mũi của Eden.
Eden theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng Tristan từ tốn và nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách, từng bước một.
"Ah..."
Eden giật mình khi lưng va vào thân cây, đau nhói. Ngẩng đầu lên, cậu đối mặt với đôi mắt của Tristan Locke ngay trước mặt mình. Eden có thể vòng qua cây để lùi lại, nhưng cơ thể cậu dường như đông cứng, không thể cử động được.
Người đàn ông với vẻ mặt như thể đã chấp nhận số phận khẽ nói:
"Tại sao... em lại khiến tôi thế này..."
(Duy nhất câu thoại này mình muốn đổi xưng hô thành “Em” để thể hiện sự bất lực của Tristian trước tình cảm của mình dành cho Eden. Thứ tình cảm mà anh muốn chôn sâu đang dần trở nên mất khống chế.)
Giọng nói trầm thấp khẽ khàn ở đoạn cuối.
Những ngón tay lạnh lẽo, được bao bọc bởi găng tay, chạm vào cằm Eden, rồi nhẹ nhàng ôm lấy một bên má cậu. Khuôn mặt Tristan từ từ tiến lại gần hơn.
"...Ư..."
Ngay khi đôi môi chạm vào nhau, Eden nhắm mắt lại, cảm thấy choáng ngợp. Cảm giác lạnh lẽo nhưng mềm mại. Tristan giữ chặt lấy cơ thể Eden khi cậu như muốn trượt xuống. Bàn tay lớn áp vào má cậu rồi luồn qua tóc, trong khi đôi môi dừng lại một chút trước khi thay đổi góc độ và tiếp tục cuộc xâm chiếm.
"Ưm—"
Khi đôi môi đông cứng của Eden tan chảy dưới hơi ấm của Tristan, anh không còn nhân nhượng nữa. Bàn tay giữ lấy cằm cậu, ép cơ thể cậu giữa thân cây và lồng ngực mạnh mẽ của anh ta. Chiếc lưỡi nóng bỏng và đầy khát khao không ngừng càn quét trong miệng Eden, khám phá từng ngóc ngách như để đánh dấu lãnh thổ.
"Haa... hự..."
Eden không thở nổi, cố gắng giơ tay để đẩy anh ta ra, nhưng lại bị chế ngự hoàn toàn. Ngón tay cậu khẽ đập lên mu bàn tay Tristan, cầu xin một chút không gian.
"Tôi... thở..."
Những lời của Eden bị nuốt chửng giữa đôi môi của Tristan. Cảm thấy cơ thể cậu đang vùng vẫy, Tristan miễn cưỡng rời môi khỏi cậu, để lại một âm thanh "chụt" vang vọng. Eden thở hổn hển, mở mắt ra và đối diện với đôi mắt xám tro cháy bỏng của Tristan.
"Tristan..."
Anh ta không đáp lại. Tháo một chiếc găng tay ra, Tristan lại nâng khuôn mặt Eden lên và dùng ngón tay cái khẽ chạm vào mũi cậu. Đôi môi đỏ của anh ta cong lên, như nở một nụ cười.
"Mũi nghẹt nên không thở được sao?"
Giọng anh ta trầm và ngọt ngào. Khi Eden gật đầu, Tristan cúi xuống, chạm nhẹ đôi môi vào chóp mũi cậu, rồi di chuyển lên sống mũi. Bàn tay dài của anh vuốt ve khuôn mặt Eden như để xoa dịu, sau đó khẽ đặt môi lên giữa chân mày cậu.
"Tristan—"
Trái tim Eden như có một chú chim nhỏ vỗ cánh trong lồng ngực. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được cằm mình bị nâng lên và đôi môi họ một lần nữa hòa quyện vào nhau. Lần này, không có bất kỳ sự báo trước nào. Eden bị cuốn vào nụ hôn nồng cháy, không thể chống lại khi anh ta cắn nhẹ đôi môi cậu và đưa lưỡi vào, một nụ hôn tràn đầy sự tự tin và áp đảo.
Trong giây phút mơ hồ đó, Eden bỗng nhớ ra đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu nhận được một cái chạm thực sự từ người khác. Khi Tristan tạm rời môi cậu, Eden vô thức mím môi lại, cảm nhận và nuốt xuống dấu vết của anh ta để lại.
"Gâuu!"
Tiếng chó sủa vọng đến từ xa. Eden chợt nhớ ra cậu và Tristan đang đi dạo trước đó.
"Đợi đã..."
Eden xoay người để đẩy Tristan ra, lần này anh ta dễ dàng buông cậu.
"Ulysses... có thứ gì đó trong miệng à?"
Chú chó Ulysses vẫy đuôi, tiến lại gần với một quả thông bẩn trong miệng. Eden cúi xuống để lấy nhưng Ulysses lập tức quay đầu né tránh.
"... Có rất nhiều quả thông ở nhà. Mày muốn cái này sao?"
Bộ lông vàng của Ulysses dính đầy tuyết và đất. Eden cố lấy quả thông vài lần nhưng từ bỏ và đứng thẳng dậy. Tristan, đã đeo lại găng tay, bình tĩnh nói:
"Về nhà thôi."
"...Vâng."
Eden chỉ đáp nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh ta bước đến, chỉnh lại quần áo Eden, phủi vết bụi bẩn trên lưng áo cậu và kéo khóa áo khoác lên đến cổ.
"…Cảm ơn."
Eden cố giữ bước đi nhưng đôi chân mềm nhũn, khiến cậu tụt lại phía sau khi Tristan và Ulysses tiến lên. Ulysses, giờ đã ngừng chơi đùa, ngoan ngoãn đi bên cạnh Tristan với quả thông vẫn trong miệng.
Khi hồ nước khuất sau lưng, nhịp tim Eden mới dần trở lại bình thường. Tristan quay lại nhìn cậu khi họ bước vào rừng và hỏi:
"Hôm nay cậu định luyện tập bài gì?"
Giọng anh như thường lệ, thấp và bình thản. Eden nhớ đến chồng bản nhạc cạnh cây đàn piano ở nhà và trả lời:
"Vẫn như hôm qua. Tôi cần chọn một bài cho buổi thử vai nữa."
Trước mắt là việc lựa chọn bài diễn, dù thời gian không còn nhiều. Eden biết rằng mình có thể chọn từ những bản nhạc cũ, nhưng để thuyết phục Richard, người đã thuộc lòng chúng, cậu cần có những giai điệu mới.
"Thử vai sao?"
Tristan hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng Eden lại do dự, nhớ đến sự thay đổi thất thường của anh ta hôm qua.
"Hợp đồng với công ty quản lý của tôi sẽ hết hạn vào đầu tháng Hai. Để tái ký hoặc tìm công ty mới, tôi cần thể hiện rõ định hướng mình muốn đi với tư cách một nghệ sĩ dương cầm."
"Đúng vậy."
Tristan đáp lại. Khi lối đi trong rừng trở nên rộng rãi hơn, Eden bắt đầu bước cạnh anh, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi chia sẻ những suy nghĩ của mình, đặc biệt là về cuộc trò chuyện với Niklas. Trong khi đó, Ulysses thong thả đánh hơi xung quanh và tụt lại phía sau. Tristan, vẫn chăm chú lắng nghe, lên tiếng.
"Không có nhiều công ty quản lý cổ điển có tiếng tăm, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu muốn được hỗ trợ đúng mức, cậu cần làm việc với một nơi có năng lực. Chắc hẳn cậu đang băn khoăn lắm."
"Đúng vậy. Tôi nghĩ đây là cơ hội để chuyển sang công ty khác, nhưng điều đó không dễ thực hiện chút nào. Nếu trước đây tôi đã chủ động mở rộng quan hệ, có lẽ giờ sẽ thuận lợi hơn."
"Cậu vốn không phải kiểu người như thế mà."
Câu nói của Tristan kèm theo một nụ cười nhẹ, như thể điều đó đã quá hiển nhiên. Eden liếc nhìn anh, ánh mắt chạm thoáng qua gương mặt bên nghiêng, giữa bầu trời trong xanh nhạt của khu rừng mùa đông tĩnh lặng.
Khi những ống khói cao của biệt thự xuất hiện, Tristan mở lời.
"Nếu là vậy, càng đáng tiếc hơn."
"…Ý anh là gì?"
Giọng anh bình thản đến mức Eden không mảy may nghi ngờ gì, cho đến khi thấy Tristan khẽ cau mày và nói.
"Có vẻ như kế hoạch luyện tập của cậu sắp bị gián đoạn một chút."
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo