[NOVEL] Ebony Castle Chap 20

"Được thôi." Tristan bật cười khẽ.

"Vậy thì trước tiên, cậu nên tăng cân đi."

"…Gì cơ?"

"Khi ôm cậu, cảm giác như ôm một bộ xương. Tay chân gầy quá, tôi cứ sợ mình sẽ vô tình làm gãy xương cậu mất."

"…Vâng. Tôi sẽ thay đổi."

"Tốt lắm."

"Giờ, còn gì nữa nhỉ..." 

Tristan lẩm bẩm như tự hỏi chính mình. Eden lặng thinh, căng thẳng chờ đợi.

"Ngực thì chẳng làm gì được, nhưng lúc nhận cái đó của tôi, cậu nên thả lỏng một chút. Có những lúc, tôi không biết mình đang ôm người hay một khúc gỗ từ trong rừng về."

"…Vâng. Tôi hiểu rồi."

"Xem nào, mười ngày nữa khi cậu trở lại đây, tôi muốn xem cậu đã nỗ lực như thế nào."

Lời anh nhẹ nhàng nhưng không rõ là thật hay đùa. Tristan xoay người nằm nghiêng, chìm vào bóng tối. Eden nhắm mắt, thở ra khẽ khàng. Những điểm trên cơ thể từng chạm vào Tristan – vòng eo, đùi và cả hông – dường như vẫn giữ lại hơi nóng của anh. Gương mặt cậu, để trần trên lớp chăn, bị làn gió đêm mơn man lạnh buốt.

Chiều hôm sau, Hazel và Ulysses tiễn Eden ra tận cửa chính. Dù biết đây chỉ là một hành động lịch sự của người quản gia, Eden vẫn không thể rời mắt khỏi dáng đứng thẳng tắp của người phụ nữ tóc đỏ ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu của xe tải. Lúc ấy, tài xế Jang, người đang lái xe, liếc nhìn Eden và cất lời:

"Ngài ấy hẳn vẫn đang bận công việc, đúng không?"

"…Dạ?"

"Cậu đừng buồn quá nhé."

Lúc này Eden mới nhận ra Jang đang nói về Tristan. Sáng nay khi tỉnh dậy trong căn phòng của Tristan, chủ nhân căn phòng đã biến mất từ bao giờ. Eden muốn khoe với anh rằng mình không chỉ cử động được ngón út mà còn cả ngón áp út của tay trái, nhưng cơ hội đã không đến.

Dù sao thì Eden cũng không mong Tristan ra tiễn mình. Điều đó chẳng cần thiết. Khi hình ảnh tòa dinh thự biến mất khỏi gương chiếu hậu, Eden chỉ kịp lẩm bẩm:

"Dù sao thì cũng sớm gặp lại thôi."

"Phải rồi, cậu sẽ quay lại sau mười ngày mà."

Jang dừng xe trước nhà Peter trong làng, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh nói:

"À, khi cậu trở lại sẽ có một điều bất ngờ đấy. Tôi đang chuẩn bị rất kỹ đó."

"…Bất ngờ sao? Chuyện gì vậy ạ?"

"Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa." Jang nháy mắt một cách tinh nghịch.

"Cậu nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé và ăn uống đầy đủ nữa."

"Vâng. Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây."

"Không có gì đâu."

Eden đứng trước cửa nhà Peter, nhìn theo chiếc xe tải của Jang chạy xa dần, những bánh xe đầy bùn dần khuất sau những hàng cây trên con đường đất dẫn về dinh thự.

Chuyến bay trở lại London dễ dàng hơn nhiều so với lúc đi. Eden đến sân bay đúng giờ, máy bay cũng cất cánh như lịch trình. Sau gần hai giờ bay, cậu hạ cánh xuống Heathrow, nơi ánh hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống.

Trên đường từ sân bay về nhà, Eden vẫn ngẩn ngơ, cảm giác như mọi thứ quá đột ngột thay đổi. Dù thực tế không có sự chênh lệch múi giờ, cậu vẫn cảm thấy kiệt sức. Những hình ảnh về trần nhà cao vút của dinh thự vẫn hiện rõ mỗi khi cậu nhắm mắt.

Trở lại căn hộ nhỏ ở London, Eden lục tìm chìa khóa trong ba lô trước cửa tòa nhà, nhưng không thấy. Cậu kiểm tra tất cả các ngăn túi, nhưng cũng chẳng ích gì.

Ngay lúc đó, điện thoại của Eden reo lên. Trên màn hình hiện tên người thư ký.

"Chào anh."

“Eden, cậu có lẽ đã mất chìa khóa nhà rồi, đúng không?

"…Làm sao anh biết được?"

“ Thật ra thì, nó được tìm thấy trong phòng của Ulysses.”

"…Sao cơ?"

“Nó có thói quen tha những thứ mình thích giấu vào đâu đó. Hóa ra trong thời gian cậu ở đây, nó đã tha chìa khóa của cậu. Hazel vừa tìm thấy chúng dưới lớp chăn trong phòng Ulysses.

Eden thoáng nhớ đến căn phòng đó: một không gian rộng gấp đôi căn hộ của mình ở London, đầy đủ chăn mềm, đệm lớn và đồ chơi cho chó.

“Tôi rất xin lỗi. Chúng tôi đã huấn luyện nó không được phép vào phòng ngủ, nhưng không ngờ điều này lại xảy ra.”

"Không sao đâu. Có lẽ chìa khóa rơi ra lúc tôi mới đến."

“Cậu đã về London rồi phải không? Cậu có chìa khóa dự phòng để vào nhà không?

"Tôi không. Tôi sẽ liên hệ với chủ nhà. Nếu không được thì phải gọi thợ khóa thôi. Cảm ơn anh đã báo tin."

Đúng lúc chuẩn bị cúp máy, Eden nghe thấy tiếng động lạ từ đầu dây bên kia. Tiếng chó sủa, rồi mọi thứ dần lắng lại. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“ Eden.”

"…Anh Tristan."

Dù đang ngồi trong một con hẻm tối và bẩn thỉu ở London, Eden vẫn không khỏi nín thở. Giọng nói của Tristan qua điện thoại giống như một dòng thủy ngân sáng bóng rơi xuống bùn, vừa thực vừa mơ.

“ Việc lần này, tôi phải xin lỗi cậu rồi.” - Một người như anh, chắc chẳng mấy khi phải nói lời xin lỗi, vậy mà hôm nay lại phải làm điều đó.

"Hôm đó, khi dọn dẹp túi của cậu Eden, tôi đã không nghĩ đến việc kiểm tra xem có bị thiếu gì không. Do tôi sơ suất rồi."

"…Không sao đâu ạ."

"Nghe tiếng thì hình như cậu đang ở bên ngoài. Cậu có chỗ nào để ở tạm chưa?"

Đúng lúc đó, âm thanh động cơ xe hơi ngày càng gần. Eden hy vọng đó là người cùng tòa nhà và đưa tay che ánh đèn pha. Nhưng chiếc xe không dừng lại, mà lao vút qua anh với tốc độ nhanh hơn khi đến gần.

"…Tôi định liên lạc với chủ nhà để lấy chìa khóa dự phòng. Nếu không được thì tôi sẽ gọi thợ sửa khóa. Dù thế nào cũng sẽ giải quyết được thôi, không sao cả đâu."

"Thợ sửa khóa, à..."

Người đàn ông hiếm khi phải tự mình liên lạc với thợ sửa khóa nhắc lại từ đó một cách chậm rãi.

"Được rồi. Nếu tình hình trở nên phức tạp hơn hoặc cậu cần một chỗ nào đó để ở tạm, hãy gọi lại cho tôi nhé."

"Vâng."

"Và cái móc khóa đó... Có phải là đồ mà cậu rất quý không?"

"...Sao ạ?"

Eden cố nhớ lại. Chiếc móc khóa đó quen thuộc đến mức anh gần như quên mất sự tồn tại của nó. Đó là một món đồ rẻ tiền bằng nhựa với hình một nốt nhạc đen. Anh thậm chí không nhớ mình đã mua nó ở đâu.

"Không có gì đặc biệt đâu ạ."

"Vậy thì may quá."

Hiểu ý nghĩa trong lời nói khô khan của người đàn ông, Eden liền nói thêm:

"Anh có thể vứt nó đi cũng được."

Chắc chắn Ulysses đã cắn và làm ướt nhẹp nó bằng nước dãi. Chiếc móc khóa đó hẳn đã đầy vết răng và trông chẳng còn nguyên vẹn.

"Hy vọng mọi chuyện của cậu được giải quyết ổn thỏa."

Tristan kết thúc cuộc gọi. Eden đáp lại:

"Vâng. Hẹn gặp anh sau 10 ngày nữa."

Không có lời hồi đáp nào, chỉ có tiếng điện thoại ngắt kết nối. Âm thanh ồn ào của đường phố mà Eden quên đi trong chốc lát bỗng ùa về, lấp đầy thính giác.

Ba mươi phút sau, Eden ngồi trong một quán ăn ở tầng một tòa nhà. Dường như quán không bật máy sưởi mạnh, không khí bên trong vẫn lạnh lẽo nhưng dù sao cũng ấm hơn ngoài trời. Trên chiếc đĩa nhựa dùng một lần trước mặt anh là xiên thịt nướng đã nguội ngắt mà anh chưa động đến.

Khi gọi cho Tristan, Eden nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng hóa ra lại phức tạp hơn anh tưởng. Chủ nhà cuối cùng cũng nghe máy sau nhiều cuộc gọi, nhưng lại dứt khoát từ chối việc gọi thợ sửa khóa với lý do bảo mật. Chìa khóa dự phòng thì được để tại nhà của chủ, cách đó hai ga tàu điện ngầm, nhưng ông ấy đang đi ra ngoài nên không thể đến giao chìa ngay lập tức. Eden chỉ còn biết chờ đợi một cách vô vọng với lời hứa mơ hồ rằng ông sẽ liên lạc khi về.

Chuyến bay không quá dài, nhưng cơ thể anh vẫn căng thẳng và càng lúc càng cảm thấy kiệt sức. Eden muốn được nằm xuống, ngay cả chiếc giường cũ kỹ trên tầng cũng đủ làm anh thỏa mãn. Trong lúc chờ đợi, anh gần như thiếp đi, tựa người lên bàn để nghỉ một lát, nhưng điện thoại bất ngờ reo lên. Eden uể oải ngồi thẳng dậy, nhìn số điện thoại lạ trên màn hình và nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Alo?"

Không phải giọng chủ nhà. Eden chớp mắt bối rối.

"Vâng, tôi là Eden Yeon đây."

"Ồ! Đúng số rồi."

"...Julian?"

Giọng trầm hơn so với ký ức của Eden, nhưng khi gọi tên, tiếng cười trầm thấp từ đầu dây bên kia xác nhận điều anh nghĩ.

"Cậu đang làm gì thế? Ở nhà à?"

Giọng điệu thoải mái, như thể mấy năm không liên lạc chỉ là chuyện nhỏ. Eden cũng trả lời một cách tự nhiên:

"Tôi đang ngồi trong một quán ăn gần nhà."

"Quán ăn gần nhà? Đồ ăn ở đó ngon không?"

"Không biết nữa. Tôi mất chìa khóa nên không vào nhà được."

"Thế thì tốt rồi. Tôi sẽ qua đó. Gửi tôi địa chỉ đi."

Tiếng cửa mở vang lên từ đầu dây bên kia.

"…Ý cậu là sao?"

"Dù gì cũng rảnh mà. Trong lúc chờ, cứ đến phòng tập của tôi nghỉ một lát đi."

"Không được đâu. Tôi phải đợi chủ nhà liên lạc để lấy chìa dự phòng."

"Vậy thì để tôi chở cậu đi."

Vẫn cứng đầu như hồi còn ở đại học, Julian chẳng thay đổi gì cả. Eden thở dài, ngập ngừng rồi cuối cùng cũng đọc địa chỉ.

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

Bình Luận (17)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.